← Ch.107 | Ch.109 → |
Ta tựa hồ... đã ngủ một giấc rất dài.
Thanh mai trúc mã, bạc đầu không rời, thăng trầm tử sinh... Khúc mắc dài lâu trong một kiếp, cuối cùng đều hóa thành ánh hoàng hôn nặng nề, phủ xuống toàn bộ trí nhớ, rút đi tất cả màu sắc, chỉ còn lại một chút cảm giác hơi hơi lo lắng...
Mơ thấy cái gì, rốt cuộc cũng không nhớ nữa.
Trong nháy mắt khi tỉnh lại, một cảm giác đau lòng mãnh liệt bài sơn đảo hải ập đến, theo bản năng muốn kêu lên thảm thiết, nhưng lại không thể phát ra được nửa tiếng, yết hầu nóng rực giống như bị lửa thiêu, bất ngờ không kịp đề phòng, nước mắt cứ thế tuôn xuống.
Mí mắt lại nặng như bị đá đè, cố gắng thế nào cũng không thể nâng lên nổi.
Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng người.
Hơn nữa, còn khá là ồn ào...
"Giờ mới biết khóc? Sớm biết thế này lúc trước việc gì phải như vậy? Lần sau còn như thế, xem ta có đánh gãy chân ngươi hay không!"
"Đại ca, huynh để cho nhị ca vào xem cho tiểu nha đầu kia trước, còn hơn là đứng đó nói những lời vô vị!"
"Lão Nhị, còn không lại đây... Thất muội, muội nói cái gì?"
"Đại ca, huynh không tránh ra làm sao ta bắt mạch được..."
"Được lắm, một đám các ngươi đều khinh ta là kẻ mù lòa vướng bận!"
Có thứ gì đó nặng nề nện xuống mặt đất, ta tựa hồ còn nghe được cả tiếng nền đá vỡ vụn... Bốn phía nhất thời một mảnh yên tĩnh, sau một lúc lâu, thanh âm quen thuộc có chút bất đắc dĩ mới lại lần nữa vang lên:
"Đại ca, xem sắc trời lúc này, tiểu tử kia hẳn cũng sắp đến..."
"Hừ, ta lại sợ hắn đến chắc!"
Tai nghe thanh âm Kha lão đại hầm hừ, sải bước chạy nhanh ra ngoài.
Cũng không biết 'tiểu tử kia' là ai, lại có thể chọc y thành cái dạng đó.
Ta yên lặng thầm tính toán trong lòng một chút, nghe thanh âm thì Chu Thông cùng Hàn Tiểu Oanh đều ở đây, người vừa rồi chạy ra ngoài cùng Kha lão đại dường như là Trương A Sinh, còn... những người khác đâu?
Toàn thân tựa hồ không còn một khớp xương nào ở đúng vị trí, đau đến chết đi sống lại.
Nâng được ngón tay lên dường như đã hao hết khí lực toàn thân, huống chi ta còn muốn túm ba đầu ngón tay đang không nhanh không chậm bấm mạch trên cổ tay ta xuống, xem ra là không được rồi...
Cổ tay đột nhiên nhẹ bẫng, ngay sau đó bàn tay liền bị kéo lại, tai tựa hồ nghe được tiếng Chu Thông thở dài, nói: "... Muốn hỏi cái gì, liền viết ra."
Rốt cuộc vẫn là nhị sư phụ hiểu ta!
Ta lúc này miệng không thể nói, mắt không thể thấy, tay chân không thể động đậy, không dựa vào đầu ngón tay, cũng không còn phương thức nào khác nữa.
Bằng xúc cảm đầu ngón tay, ta xiên xiên vẹo vẹo viết một chữ 'Thất' trong lòng bàn tay y.
Ngừng lại một lát, mới nghe thấy y nói: "Bảy huynh đệ ta đều bình an... Tam đệ, Tứ đệ ở bên ngoài tìm vài thứ, mấy ngày nữa sẽ trở lại, lục đệ lúc này ở ngoài cửa đón khách, lát nữa tất sẽ đến thăm ngươi..."
Y vừa nói như vậy, ta tự nhiên là yên tâm hơn phân nửa rồi, chỉ là... còn lại một nửa kia... hiện tại lại trở nên thực sự quan trọng.
Bất đắc dĩ, hai từ này nhiều nét bút quá, ngón tay vạch tới mức sắp rút gân, nhị sư phụ lão nhân gia người vẫn chưa chịu phun nửa chữ.
Đang bi phẫn thầm oán vì sao người nào đó không mang họ Đinh, bàn tay vốn đang đặt dưới móng vuốt của ta đã chậm rãi rút lại, ba ngón tay lại vươn đến, tiếp tục đè mạch của ta một lúc lâu.
Nghe qua dường như y đang quay đầu thương lượng vài câu gì đó với thất sư phụ, đột nhiên có tiếng gió lướt qua, ngực bị điểm hai phát, đầu óc nhất thời trở nên đần độn mơ hồ, trong lúc mơ mơ màng màng, nghe được thanh âm nhị sư phụ có chút nghiến răng nghiến lợi:
"Tên tiểu tử kia vẫn khỏe..."
Cảm thấy nhẹ nhàng, toàn thân thả lỏng, nhất thời liền chìm vào bóng đen.
Lần này lại không mộng mị gì nữa rồi.
Cảm giác xung quanh tối đen, ngủ không biết năm tháng.
Chỉ tiếc năm tháng có thâm trầm thế nào cũng không thể thay được cơm ăn.
Vì thế bụng ta phía trước áp phía sau, rõ ràng là bị đói mà tỉnh lại.
Ánh chiều chiếu vào căn phòng, nữ tử dịu dàng ngồi bên giường, đôi mắt ửng đỏ, vẻ mặt thân thiết.
Lực chú ý của ta lại hoàn toàn bị cái bụng cao cao nhô ra của nàng hấp dẫn, này tuyệt đối không phải là trung niên rượu chè ăn uống quá độ làm cho mập ra! Vậy chỉ có thể là mang thai thôi...
"Ngũ sư phụ thật là lợi hại!" Ta tán thưởng tự đáy lòng.
Lần trước khi gặp mặt còn không có động tĩnh gì, về Giang Nam mới bao lâu a, có thể thấy được rốt cuộc vẫn là Giang Nam phong thổ thích hợp để "chế tạo người" a.
Gương mặt Hàn Tiểu Oanh hơi hơi đỏ lên, co ngón tay, lấy tốc độ mau, ngoan, ổn, chuẩn tuyệt không tương xứng với vẻ bề ngoài bắn lên trán ta.
"Tiểu nha đầu nói bậy bạ gì đó!"
Ngừng lại một chút, dường như đột nhiên lại nhớ tới chuyện gì, liếc mắt nhìn ta một cái, lại không được tự nhiên lắm rời ánh mắt, nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ quả thật là bị tiểu tử kia..."
Lời còn chưa dứt, đã nghe tiếng Chu Thông ở ngoài bình phong dương cao vút.
"Tự nhiên là thật không thể thật hơn rồi!"
Giọng nói chưa dứt, liền thấy y bưng bát dược vòng qua bình phong đi vào, tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn ta một cái, lại đưa tay bắt mạch, quay đầu nói với Hàn Tiểu Oanh: "Tiểu nha đầu này có thể tỉnh lại, đã không còn trở ngại gì nữa, chỉ là trong cơ thể còn có chút dư độc chưa tiêu hết..." Đang nói lại ngừng một chút, mới quay đầu nói với ta: "... Chỉ cần để ý an tâm điều dưỡng là được."
Dư độc? Ta nghĩ là mình là nhiễm bệnh chứ...
Trong khoảng thời gian ta mê man, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tim đập mạnh và loạn nhịp, tựa hồ nghe được có người thở dài, chờ tới lúc phục hồi tinh thần lại, đã bị Hàn Tiểu Oanh ôm ngồi dậy, ngay sau đó đã có một chén thuốc nhét vào tay ——
"Uống!"
Cầm chén thuốc chua đắng trong tay, há miệng uống từng ngụm từng ngụm.
Chu Thông cùng Hàn Tiểu Oanh ở một bên câu được câu không nói cho ta biết những chuyện xảy ra trong thời gian này.
Hóa ra lần này dịch bệnh chưa tới mức bùng phát ở Gia Hưng, trước sau chẳng qua chỉ có khoảng hơn trăm người bị nhiễm bệnh, sớm đã bị cách ly rồi, lại có Đông Tà Tây Độc liên thủ nghiên cứu chế tạo thuốc, ngoại trừ hai người bị lấy làm vật thí nghiệm là phải chịu chút đau khổ, những người còn lại đều chậm rãi khỏi hẳn rồi.
Nghe nói là Nhạc Thiếu Đông sợ cừu nhân không chết, cho nên trong vật truyền bệnh còn phối thêm kịch độc từ Miêu Cương, mà người tính không bằng trời tính, nó lại vừa lúc có tác dụng khắc chế dịch bệnh đó, cho nên vẫn chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Ta là ngoại lệ duy nhất.
Kịch độc mà Nhạc Thiếu Đông thêm vào, lại dẫn phát một loại chất độc khác vốn tồn tại sẵn trong cơ thể ta, cùng phát tác với bệnh dịch, khiến ta thiếu chút nữa thì mất mạng...
Vấn đề là ta có cố nhớ thế nào đi nữa, cũng không nghĩ ra được rốt cuộc mình đã trúng loại 'kịch độc tiềm tàng' kia ở đâu, vào lúc nào.
Lăn lộn cùng một chỗ với Âu Dương thiếu chủ lâu như vậy, ta còn tưởng rằng mình đã miễn dịch với kịch độc rồi chứ, dù sao, có hắn ở bên cạnh, xác suất trúng độc phải cực kỳ thấp mới đúng...
Chỉ là, lúc Chu Thông nói tới chuyện này, vẻ mặt âm trầm, tựa tiếu phi tiếu, ta cũng không dám hỏi nhiều thêm, để lại sau này hỏi người nào đó cũng được.
Lại nói tiếp... Cũng không biết hiện tại hắn ra sao.
Tuy rằng mơ hồ cảm thấy không khí này có chỗ nào đó không thích hợp, do dự một trận, ta vẫn kiên trì hỏi ra miệng: "Nhị sư phụ, Âu Dương... Âu Dương hắn..."
Bất an không yên đợi một lát, mới nghe Chu Thông cắn răng phun từng chữ: "Hắn rất khỏe." Ngừng lại một chút, lại nói: "Việc này... huynh đệ ta tất nhiên phải thay ngươi đòi công đạo!"
Không biết tại sao, nghe được khẩu khí của y, ta bỗng nhiên có điểm chột dạ khó hiểu...
Nhạc Thiếu Đông đã đi đời rồi, 'đòi công đạo'... chuyện này... Là định đòi với ai, đòi như thế nào?
Ngoài cửa đột nhiên loáng thoáng truyền đến tiếng xôn xao, dường như ta nghe được tiếng Kha lão đại lớn giọng quát tháo, còn có...
Chu Thông đột nhiên hừ lạnh một tiếng, quay người lại khoát tay, vận chỉ như gió "ba ba ba" điểm liền một lúc mười tám, mười chín chỗ huyệt đạo trên người ta.
Vì thế ta thẳng tắp đổ sụp xuống giường, bị Hàn Tiểu Oanh ý cười trong suốt nhét lại ổ chăn, rồi sau đó cứ thế trơ mắt nhìn Chu Thông sải bước đi ra ngoài.
—— Này... này lại là chuyện gì sắp diễn ra đây?
Tiếng người nhốn nháo càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại ở cửa, nghe qua dường như là bị Chu Thông ngăn cản?
"Đồ đệ nhà ta vừa tìm lại được cái mạng nhỏ từ tay Diêm Vương, lúc này quả thực không tiện gặp, Âu Dương công tử xin mời trở về đi."
Âu Dương? Trong lòng ta đột nhiên nhảy dựng, ngay sau đó liền nghe thấy giọng nam trong sáng quen thuộc vang lên: "Nhị sư phụ..."
"Huynh đệ ta không nhận nổi xưng hô đó của Âu Dương công tử." Chu Thông hừ lạnh một tiếng, "Âu Dương công tử gia học sâu xa, võ công cao cường, tài năng diện mạo không chỗ nào không phải là hạng nhất, Giang Nam thất quái ta bản sự thấp kém, dạy dỗ đồ đệ cũng chậm chạp ngốc nghếch, vạn vạn không dám trèo cao, gia trạch không tương xứng, việc nghị thân xem như từ bỏ..."
"Việc này là do vãn bối không bảo vệ được nàng, vãn bối có lỗi, chỉ là... Nhị sư phụ, có thể để vãn bối vào gặp mặt nàng một lát được không?"
Gian ngoài đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Chu Thông thở dài một tiếng, mới từ từ nói: "Âu Dương công tử, huynh đệ ta đều không phải là những kẻ cố chấp không phân rõ phải trái, chẳng qua... Ai, chuyện tới nước này cũng không thể dấu ngươi được... Nàng tuy là đã giữ được mạng, nhưng miệng đã không thể nói, khuôn mặt cũng đã bị hủy hoại hoàn toàn. Âu Dương công tử là người nhìn quen sắc đẹp, không ngại để tay lên ngực tự hỏi, đối diện với một khuôn mặt như vậy, còn có thể nuốt trôi cơm, uống trôi nước được không? Cho dù nhớ rõ tình cảm trước kia của các ngươi, miễn cưỡng một lần hai lần, nhưng cũng không thể miễn cưỡng được cả đời, không bằng nhân lúc này nhất đao lưỡng đoạn, tránh cho ngày sau khúc mắc không rõ, sinh ra oán khích..."
Nhị sư phụ đang làm cái gì? Ta rõ ràng không có...
Hàn Tiểu Oanh đột nhiên nhéo nhéo tay ta, hơi hơi cúi người, ghé vào bên tai ta thấp giọng nói:
"Trước đó vài ngày ngươi nằm trên giường, sống chết không rõ, nhị sư phụ ngươi tuy là không nói ra miệng, nhưng ta thấy vẻ mặt của huynh ấy, quả thực vô cùng lo lắng, nóng giận, ngày đêm không yên... Ta khuyên qua vài lần, lại bị trách mắng một chút. Không chỉ như vậy... Ngay cả Tĩnh Nhi cũng vì không thể ngăn ngươi cùng tiểu tử họ Âu Dương kia cùng một chỗ mà bị trách phạt rồi... Việc này ngay từ đầu chính là do người nhà Âu Dương gây ra, cho dù ngươi muốn che chở tiểu tử kia thật, cũng đừng làm quá mức, khiến nhị sư phụ ngươi thương tâm, dù sao cũng phải nhẫn nhịn để huynh ấy phát tiết bớt mới được..."
Ta chỉ cảm thấy trong lòng giống như đánh đổ bình ngũ vị, không nói lên lời.
[ngũ vị: cay, đắng, chua, mặn, ngọt, ý chỉ trong lòng có nhiều cảm xúc đan xen không rõ ràng]
Trừ bỏ Đà Lôi, ta vẫn nghĩ là mình không còn người thân nào khác nữa.
Thời gian thân cận cùng Giang Nam thất quái, cũng vẫn luôn luôn tự nhắc nhở chính mình không thể vì thân phận đó mà sinh ra ỷ lại, dù sao thì Quách đại hiệp cũng mới là vai chính.
Nhưng mà... từ lúc ở trên thảo nguyên, cho tới những khi gặp khó khăn trong cuộc sống, những bàn tay ấm áp vươn ra này... có lẽ cũng không phải đều là ảo giác.
"Được rồi được rồi, chớ khóc nữa. Ta cũng biết trong lòng ngươi khó chịu." Hàn Tiểu Oanh rút trong lòng ra một chiếc khăn tay, lau mặt giúp ta, lại hé miệng cười nói: "Vừa muốn tình lang, lại e ngại tôn trưởng... Cô nương nhà người ta đều là như vậy a. Lúc này nhị sư phụ ngươi làm khó hắn, ta không ngăn được. Nhưng nếu tên tiểu tử kia thật tâm muốn gặp ngươi, cũng không phải là không có biện pháp."
Cho dù da mặt ta có dày hơn nữa, cũng không nhịn được hơi hơi nóng lên, càng ngượng ngùng truy hỏi xem là biện pháp gì.
Bất quá, sau đó... ách, cũng không phải là lâu lắm, đáp án liền hiện ra rõ ràng trước mắt...
← Ch. 107 | Ch. 109 → |