← Ch.089 | Ch.091 → |
Loại chuyện 'xuyên không' này, cho dù ở hiện đại cũng không có mấy người sẽ tin, huống chi là ở những năm cuối đời Nam Tống.
Nhị sư phụ bọn họ vốn suy đoán trong người ta từng phát sinh chuyện thần quái gì đó, cho nên lúc ta rời khỏi đại mạc, đã từng ấp a ấp úng, nửa che nửa đậy nói với nhị sư phụ mấy câu giả thần giả quỷ: "Hải đảo phía đông là nơi đại hung, phải tránh không thể đi". Bọn họ nhiều lắm cũng chỉ cho rằng ta đột nhiên nhận được 'thần dụ' của thần linh mà thôi.
Về phần Đà Lôi, cho dù ta có nói gì hắn cũng đều nghe, cho nên ngay cả giải thích cũng không thèm giải thích, cứ thế bắt hắn phải thề.
Nhưng Âu Dương thiếu chủ không giống như vậy.
Người này tâm tư kín đáo, tư duy sâu sắc, suy nghĩ kín kẽ. Một khi khiến hắn sinh nghi, cho dù lúc ấy không có hành động gì, về sau hắn nhất định cũng sẽ trăm phương nghìn kế không tiếc đào hết tổ tông mười tám đời nhà người ta ra để giải thích nghi hoặc... Ta cũng không đủ tự tin mình có thể thuận lợi lừa dối trước mặt hắn.
Tuy rằng ta đã thuộc làu toàn bộ tình tiết trong 'Xạ Điêu Anh Hùng Truyện', nhưng không thể không nói là, cho tới bây giờ vẫn có một số chỗ không giống với nguyên tác.
Ví dụ như Âu Dương thiếu chủ tựa hồ cũng không có hành vi "Dẫn cơ thiếp đi khắp nơi bắt những nữ tử mỹ mạo để dâm ô" —— ngay cả cơ thiếp của hắn cũng đều đã phân phát hết rồi a.
Mà Hoàng cô nương tựa hồ cũng không căm thù hắn tới tận xương tủy đến mức vừa thấy mặt liền xuất 'Mãn Thiên Hoa Vũ' phóng kim châm hạ độc thủ—— ít nhất hiện tại mọi người còn vui vẻ tổ chức thành đoàn du lịch, không phải sao?
Cho nên... Ta cũng không dám khẳng định những tình tiết kia sẽ dựa theo nguyên tác mà phát triển mạch lạc, nói không chừng, cuối cùng, kết cục sẽ là Âu Dương thiếu chủ đường làm quan rộng mở ôm mĩ nhân về thì sao?
Bởi vậy muốn dự phòng trước cũng thực là một vấn đề nan giải a.
Không thể nói rõ ràng quá, cũng không thể mập mờ quá, điều kiện tiên quyết là phải tận lực không để ảnh hưởng tới tình tiết chính trong nguyên tác, còn phải kiếm chút đường sống cho người nào đó quay về...
Không thể nói thẳng "Ngươi cẩn thận kẻo tiểu vương gia sẽ một thương đâm chết ngươi đấy.", vạn nhất hắn nghe thấy thế, đơn giản tiên hạ thủ vi cường, xử lý tiểu vương gia trước —— tuy rằng chuyện này với Giang Nam Thất Quái mà nói, cũng không phải là không tốt —— nhưng... nhưng... cha của nam nhân vật chính trong Thần Điêu Hiệp Lữ nên đổi thành ai giờ?
...
...
...
Được rồi, kỳ thật ta cũng không quan tâm lắm tới chuyện "Dương Quá có thể sinh ra hay không" cùng với "Cha hắn rốt cuộc là ai".
Ta chỉ là cảm thấy lúc này người ta còn chưa làm chuyện xấu, vậy mà đã lấy lý do "tương lai sẽ làm chuyện xấu" để xử lý y, thì thực có điểm rất không phúc hậu rồi.
Cho nên mấy ngày nay ta luôn cân nhắc tình tiết truyện, cuối cùng phát hiện 'rút củi dưới đáy nồi' đại khái sẽ là một biện pháp tương đối ổn thỏa.
Truyền nhân của Tây Độc kiêm Bạch Đà sơn thiếu chủ Âu Dương Khắc, cuộc sống vẫn thực dễ chịu, phiền não lớn nhất bất quá cũng chỉ là tán gái chưa toại. Cuộc đời có hai tai kiếp lớn —— gãy chân cùng toi mạng —— đều tập trung ở nửa sau của truyện, hơn nữa hai tai kiếp này đều có quan hệ nhân quả cả.
Quá trình cơ bản đại khái phát sinh như sau:
1. Quyết chí không bỏ đùa giỡn lưu manh với Hoàng cô nương → gãy chân.
2. Sau khi gãy chân vẫn quyết chí không bỏ đùa giỡn lưu manh với Hoàng cô nương → ở Ngưu Gia thôn nhân tiện đùa giỡn lưu manh với Mục cô nương → tiểu vương gia tức giận bão nổi → toi mạng.
Từ 1 và 2, ta có đẳng thức:
Đùa giỡn lưu manh với Hoàng cô nương = (gãy chân) + (toi mạng)
Lo lắng đến sự tồn tại của chuyện "đùa giỡn Mục cô nương", đẳng thức này có thể phát triển thêm một bước trở thành:
(Đùa giỡn lưu manh với Hoàng cô nương) + (Đùa giỡn lưu manh với Mục cô nương) = (gãy chân) + (toi mạng)
Đem đẳng thức này chuyển hóa biểu đạt dưới dạng ngôn ngữ sẽ là:
"Nếu không muốn gãy chân cùng toi mạng, tốt nhất là đừng có đùa giỡn lưu manh với hai vị cô nương này."
Đương nhiên kết luận như vậy tuyệt đối không thể trực tiếp nói ra miệng, ta cũng chưa chán sống đâu.
Cho nên sau một hồi uyển chuyển tìm từ ngữ, trau chuốt cho hợp lý, cuối cùng kết luận nói ra miệng là như vậy ——
"Ngươi đừng thích Hoàng cô nương... cũng đừng thích Mục cô nương." Hơn nữa ta còn lập tức bổ sung thêm một điều kiện phía sau, "... Nếu được."
Ta... cũng chỉ có thể nhắc nhở đến nước này mà thôi.
Dù sao, chuyện tình cảm cũng không phải điều mà lý trí có thể khống chế được, vạn nhất người ta tình nguyện vì ý trung nhân mà gãy chân cùng toi mạng thì sao? Làm sao mà ngăn được...
"Được."
"Ách, cái gì?" Ta theo bản năng hỏi lại một câu.
"Ta nói —— 'Được'."
Ta có điểm vô lực day trán, rốt cuộc hắn có nghe rõ ta nói cái gì hay không a? Sẽ không phải là do buột miệng vì lúc trước liên tục nói 'Được' đấy chứ.
Ý cười theo đáy mắt hắn dần dần tản ra.
"Cô... bảo ta đừng thích Hoàng cô nương, cũng đừng thích Mục cô nương, ta tự nhiên là nghe theo cô rồi..."
Uy! Ta chỉ là đang đề nghị mà thôi, có nghe hay không là tùy hắn, hắn nói sao lại giống như ta đang cứng ngắc áp đặt hắn rồi.
"Vậy cô nói..." Hắn hơi hơi cúi người, thanh âm càng thêm khàn khàn, "Ta nên thích vị cô nương nào... mới được đây?"
Này... này... này... chuyện này... đâu có liên quan gì tới ta a! Ta làm sao mà biết được ở thế giới này Kim lão gia tử phân phối cho hắn vị cô nương nào a!
"Ta... ta... ta... ta làm sao mà biết!"
"Cô..."
Âu Dương thiếu chủ vừa phun ra một tiếng, sắc mặt chợt đại biến, cánh tay trái phút chốc lấy tốc độ cực nhanh vươn tới phía sau ta, ta còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị trùm trong bóng tối.
"Uy! Ngươi làm gì..."
Ta vừa sờ soạng lung tung lôi kéo cái chăn trên đầu, vừa tức giận mãnh liệt kháng nghị, còn chưa nói dứt, bàn tay đã bị bên ngoài chăn đè lại, thanh âm hắn vội vàng mà rõ ràng vô cùng truyền vào trong tai: "Đừng lên tiếng!"
Xảy ra chuyện gì?
Còn chưa kịp nghĩ gì, trên đỉnh đầu đã truyền đến một tiếng nổ 'Oành', ngay sau đó liền nghe một trận lách cách hỗn loạn giống như trời mưa. Cho dù cách một tầng chăn, ta vẫn có thể cảm giác được cánh tay người kia đang đè tay ta cực kỳ căng cứng, từ khi biết hắn tới nay, đây là lần đầu tiên ta phát hiện hắn cũng có lúc khẩn trương như vậy, chẳng lẽ là có kình địch đột kích? Hắn vừa mới bị thương, thế này... đánh thắng được ai a! Ta giãy dụa vươn tay với lấy túi da trên đầu giường...
"Ha ha ha ha ha ha!"
Một trận tiếng cười lớn từ xa tới gần, từ trên xuống dưới... đến trước giường, lại bỗng nhiên ngừng lại, sau đó... trong phòng đột nhiên lâm vào sự yên tĩnh đến cổ quái.
Trên đầu bị phủ một tầng chăn thật dày, những tiếng động bên ngoài nghe không rõ ràng lắm, nhưng thủy chung ta vẫn cảm thấy tiếng cười này rất quen tai, thật sự rất quen tai. Còn có, không biết vì sao, lúc tiếng cười kia phát ra, lực ấn từ cánh tay Âu Dương thiếu chủ cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Cho nên... bên ngoài chín phần là người quen...
Ta chợt lớn mật từ bên trong chăn chọc chọc móng vuốt Âu Dương thiếu chủ, cánh tay hắn cứng đờ một chút, mới thả tay ra.
Này cũng có nghĩa là bên ngoài không nguy hiểm rồi, ta có thể ra ngoài được.
Vì vấn đề bảo hiểm, ta vẫn túm chặt lấy túi da, sau đó mới cố gắng giãy dụa, mấp máy tìm cách chui ra khỏi chăn, ai bảo cái chăn này vừa to, vừa dày, vừa nặng, nhất là so với hình thể của ta, ta mà biết kẻ nào viết ta thành tay ngắn chân ngắn thế này, không cho bà ta một trận không được!
Bất quá đáng giận nhất là, lúc ấn ta vào đây, động tác của người nào đó thực nhanh nhẹn, thế nhưng sao bây giờ hắn lại quên đào ta ra chứ!
Rốt cục khi ta vung cánh tay, gian nan vô cùng chui được đầu ra khỏi chăn, còn chưa kịp hít một ngụm không khí tươi mát, liền nghe được có người hít một ngụm khí lạnh rất lớn... Ách, phương hướng kia có vẻ không phải Âu Dương thiếu chủ a.
Ta đầu váng mắt hoa, túm lấy cánh tay Âu Dương thiếu chủ, nghển cổ muốn cố gắng nhìn xem rốt cuộc là ai đứng trước giường, sau đó nháy mắt bị dọa ngây người, cư nhiên là Hồng Thất Công!
Ta đưa tay dụi dụi mắt, lại nhìn lại một lần, đúng vậy, đúng là Hồng Thất Công Hồng lão tiền bối!
Ách, vẻ mặt Hồng lão tiền bối lúc này dại ra, đến cằm cũng giống như sắp rơi xuống đất... là sao a? Ta lặng lẽ chọc chọc sau lưng Âu Dương thiếu chủ một chút, hắn cứng đờ người, xoay mặt nhìn ta lắc lắc đầu.
Chẳng lẽ Hồng Thất Công cũng có 'bệnh điên bất thường' thỉnh thoảng lại tái phát?
Vừa nghĩ như vậy, ta lại không nhịn được rùng mình, lúc Lý Lưu Phong nổi cơn còn có nhược điểm, Hồng Thất Công... Ách... Nhược điểm của y là "đồ ăn ngon", đúng vậy, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, lúc này ta cũng không thể kiếm đâu ra được một mâm thức ăn a...
Lại nhìn kĩ ánh mắt y, tuy rằng hơi có chút dại ra, nhưng vẫn còn mang theo vài phần lý trí, không giống như là bất kỳ lúc nào cũng có thể nổi điên.
Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, quyết định trước tiên khôi phục năng lực tự do hoạt động của mình đã, ngoại trừ đầu cùng một cánh tay, toàn bộ cơ thể ta đều đang bị trói trong chăn đây.
Vừa mới kéo chăn xuống chưa được một tấc, Hồng Thất Công lúc trước vẫn đứng bên cửa sổ như tượng sáp lúc này chợt cử động, một phát nhảy xa ba trượng lủi ra phía cửa, vừa lủi ra còn vừa che mặt, vừa che mặt miệng lại còn kêu "Phi nữ phi nữ" cái gì đó, gì chứ, ta đâu phải nữ siêu nhân!
Ta bốc hỏa kéo chăn xuống tới thắt lưng, đang muốn mặc kệ vấn đề này, tìm Âu Dương thiếu chủ lý luận một phen, lại nhìn thấy vẻ mặt hắn nhịn cười thực vất vả, trong đầu chợt lóe qua một suy nghĩ, còn chưa kịp bắt lấy, cửa phòng đã 'bành' một tiếng, bị thủng một lỗ lớn in hình người.
...
...
...
Hồng Thất Công y rốt cuộc trúng tà gì vây?
Lúc đầu có cửa chính, có cửa sổ thì không chịu đi, lại phá nóc nhà mà nhảy xuống —— có lỗ thủng lên nóc nhà cùng một đống gạch ngói vụn đây làm chứng; lúc này ra tới cửa rồi, lại không mở cửa mà cũng phá cửa, có lỗ thủng hình người trên cửa làm chứng;
Ta còn chưa nghĩ xong, tiếng cười của vị nào đó đã vang lên ngoài hành lang: "Ha ha ha ha ha ha! Lần này chắc chắn không sai được rồi!", sau đó cửa phòng cách vách cũng nổ 'bành' một tiếng, đó là phòng Quách đại hiệp cùng Hoàng cô nương a.
Kỳ quái là, sau khi phá cửa, theo lý thuyết hẳn là sẽ có phản ứng, nhưng bên kia cũng lâm vào trầm mặc.
Khác biệt so với bên phía chúng ta là, Hồng Thất Công chỉ trầm mặc không đến ba giây liền kêu rên lên.
Trong một đống âm thanh hỗn loạn 'quang quác' 'bô bô', ta có cố gắng vểnh tai cỡ nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể nghe được mấy từ ít ỏi mà thôi, ví dụ như "chớ phi lễ" —— ách, thì ra vừa rồi y cằn nhằn là 'phi lễ' chứ không phải 'phi nữ' a.
A, ví dụ như "các ngươi", ví dụ như "ban ngày tuyên dâm" ...
Ách ách ách ách ách ách ách ách ách?!
Không... sẽ không là... Ta cứng ngắc quay đầu nhìn Âu Dương thiếu chủ, hắn nhịn cười, gật gật đầu nhìn ta khẳng định...
A a a a a a a a a a a!
Thất Công ngài trở về cho ta! Rõ ràng ta mặc quần áo đàng hoàng a a a a a a! Ngài mau trở về liếc mắt nhìn ta một cái đi...uy uy...
← Ch. 089 | Ch. 091 → |