Chu Thông, coi chừng đó!
← Ch.002 | Ch.004 → |
Trời xanh, mây trắng bay, phía dưới, một người một dê chạy.
Ta cưỡi Tháp Na đi thẳng vào lều trại của một người nào đó, nó không phụ kỳ vọng của ta, xông thẳng tới chân người kia.
"Đói sư phụ! Con đến học dâm thi rồi!"
Không ngoài dự kiến, ta thấy Chu Thông biểu tình khóc không ra nước mắt, đường đường "Diệu thủ thư sinh" lại dạy tiểu cô nương năm tuổi "Dâm thi" ... Loại đồn đại này nếu rơi vào tay giang hồ, Giang Nam Thất Hiệp cũng không muốn sống rồi...
"Hoa Tranh, 'Nhị' sư phụ dạy ngươi là 'Ngâm' thi, không phải 'Dâm' thi..." Chu Thông nghiến răng nghiến lợi sửa cho đúng.
Ta dùng sức gật đầu."Vâng, đói sư phụ, chúng ta bắt đầu ngâm dâm thi đi!"
... Sau đó ta như nguyện thấy được vẻ mặt hắc tuyến của đối phương.
Một tiểu LOLI Mông Cổ năm tuổi sinh trưởng ở đại mạc, nói tiếng Hán phát âm không chuẩn là chuyện thực bình thường, nếu không tận dụng điều đó, ta cảm thấy thực có lỗi với chính mình, cho nên... Biểu tình của hắn mới có thể rối rắm vặn vẹo phấn khích như thế đi...
Trước khi người kia núi lửa phun trào, ta phi thường thành khẩn thỉnh giáo: "Đói sư phụ, người lần trước dạy 'Nhân không biết mà không uấn, không cũng quân tử hồ' là có ý tứ gì a?"
Núi lửa giống như vừa bị một chậu nước hắt vào. Sau một lúc lâu, hắn không có hảo ý nhếch miệng cười, "Hôm nay không học 'Ngâm' thi, 'Nhị' sư phụ dạy ngươi một chút về 'Nữ Giới'."
Lần này đến phiên ta xanh mặt rồi.
Trên thực tế ta cũng không bái Giang Nam Thất Hiệp làm sư phụ, chính là xuất phát từ một mục đích không thể cho ai biết, đi theo Quách Tĩnh, "Đại sư phụ", "Nhị sư phụ" gọi bậy một mạch, kêu nhiều lắm rồi, bọn họ cũng mặc kệ rồi.
Giang Nam Thất Hiệp tuy là người tốt, nhưng lại có ý nghĩ 'Phân biệt chủng tộc' thâm căn cố đế, Quách Tĩnh cùng Đà Lôi đều theo chân bọn họ tập võ, cái bọn họ dạy Đà Lôi lại là cường thân kiện thể thuật, có thể thấy được bọn họ tuyệt đối sẽ không đem võ công của mình truyền thụ cho người ngoại tộc. Hơn nữa, cho dù bọn họ dạy thật sự, cho dù tập luyện được một thân tuyệt nghệ của Giang Nam Thất Hiệp, cũng bất quá chỉ là cao thủ hàng thứ ba, thứ tư trên giang hồ, không chịu nổi một chưởng của Đông Tà, Tây Độc...
Cứ nhìn Vi Tiểu Bảo mà học tập: lấy loại tiêu chuẩn gà mờ này mà hành tẩu giang hồ, ngược lại so với không có võ công còn nguy hiểm hơn. Vi tước gia có bảo giáp Thiên Tàm hộ thân, cộng thêm bảy lão bà hộ giá có thể ngang dọc khắp nơi, Hoa Tranh thân là vật hi sinh nữ xứng lại không thể không để ý đến cái mạng nhỏ của mình.
Cho nên... Ta chỉ là quấn quít lấy Thiết Mộc Chân nói muốn học người Hán nói chuyện mà thôi.
Rồi sau đó Chu Thông, người có trình độ học vấn cao nhất trong Giang Nam Thất Hiệp liền thuận lý thành chương trở thành giáo viên tư thục của ta, nhìn vị tiên sinh này an bài một cái thời khóa biểu phóng ngưu ăn cỏ "Mỗi năm ngày giảng bài một canh giờ", là có thể biết được hắn hoàn toàn không tình nguyện dạy ta, cũng may ta cũng chỉ là muốn tìm một cái cớ mà thôi —— nếu không một cô gái Mông Cổ sinh ra ở nhà bạt, trưởng thành ở đại thảo nguyên như Hoa Tranh, làm thế nào có thể giải thích vì sao mình có thể lưu loát nói được thứ tiếng của bọn người "Nam mọi rợ"?
Tại đây, dưới tình huống tiên sinh dạy không chút để ý, đệ tử cũng học cà lơ phất phơ, ta cùng Chu Thông ở chung thật ra rất vui, cụ thể là ta luôn lấy việc khiến đối phương tức giận làm vui.
Nhân tiện nói một câu, hắn mới kiếm được một lạc thú, đó là giảng 'Nữ Giới' cho ta...
Một lúc lâu sau, ta ánh mắt giống như cái nhang muỗi, đi ra từ lều của người nào đó.
"Tam tòng tứ đức" chẳng những là vũ khí công kích tinh thần ta cường đại rồi, hắn... hắn cư nhiên còn bố trí bài tập thực tiễn cho ta: hoàn thành một kiện tú phẩm lần tới trình hắn xem, lấy cái này tự thể nghiệm nội dung "Phụ công" trong tứ đức "Đức, dung, ngôn, công".
(tú phẩm: đồ thêu)
Ta bi phẫn ngẩng đầu nhìn trời, ông trời a, ngươi một đạo sét đánh chết cái kẻ ngụy tư thục tiên sinh độc hại nhi đồng kia đi! Tú phẩm a, đó là thứ nên xuất hiện tại đây, giữa đại mạc này sao? Đó là kĩ năng đặc biệt của con gái Giang Nam a... Từ từ... Giang Nam... ồ... Ta nghĩ ta biết nên đi tìm ai hỗ trợ rồi...
"Quách đại nương, Quách đại nương, người khẳng định biết thêu, đúng hay không?" Ta bày ra tiêu chuẩn của tiểu LOLI, ngẩng đầu 45° nhìn trời tươi cười sáng lạn.
Quách đại nương chính là mẫu thân của Quách Tĩnh, Lý Bình.
Vị này tự lực nuôi nấng Quách Tĩnh lớn lên, chính là một người phụ nữ kiên cường ta xưa nay thực kính nể, chỉ là... Hơi có điểm tiếc hận mà thôi. Nhiều năm qua như vậy bà thủy chung vẫn canh cánh chuyện cũ của hai nhà Quách, Dương, ta lại không thể nói vị Dương gia đệ muội Bao Tích Nhược bà ấy nhớ mãi không quên kia, lúc này đang ở Kim quốc trong phủ Lục Vương gia làm Vương phi, so với bà ấy còn ung dung hơn.
"Kia... Quách đại nương có thể thêu một vật nhỏ gì đó cho cháu hay không?"
Quách đại nương liếc mắt nhìn ta một cái, lại nở nụ cười, "Chả trách mới vừa rồi nhị sư phụ của Tĩnh Nhi cố ý đến dặn, vạn vạn lần không thể đưa Hoa Tranh cái gì, ta còn đang nghi hoặc. Đứa nhỏ này, thêu là việc tiên sinh dạy ngươi học, ngươi lại nhàn hạ tới tìm ta giúp ngươi làm."
...Chu Thông coi chừng đó! Có bản lĩnh cả đời đừng để bị ta tóm được nhược điểm!
Tiếp theo tốt nhất là nên làm nũng rồi, bất đắc dĩ ta lại là kẻ ngụy LOLI, khóc lóc om sòm thì thực am hiểu, làm nũng lại rất khó.
Đang phân vân không biết nên xấu hổ hay giẫy dụa, Quách đại nương lại mở miệng trước rồi, "Không bằng ta dạy ngươi thêu một vật đơn giản, đưa cho tiên sinh, coi như là xong bài học rồi."
Ta cảm động nước mắt giàn giụa, một phen nắm lấy góc áo Quách đại nương, nức nở nói: "Cháu muốn học... Cái đơn giản nhất."
Quệt mông ngồi xuống, ta cùng Quách đại nương vây quanh một đống đồ đa dạng vừa làm vừa thân thiết nói chuyện với nhau.
Bà vốn muốn dạy ta thêu "Ngư diễn liên diệp gian", nhưng sau khi chính mắt thấy ngón trỏ của ta chỉ trong vài đường thêu ngắn ngủi đã bị đâm chảy máu mấy lần, Quách đại nương rốt cục nhận thức được ta là một kẻ vụng về "trời sinh", hơn nữa sau vài lần khảo nghiệm lại, song phương đều nhận thức:
Ta chỉ có thể thêu hình một cái cây, không, một bụi cỏ nhỏ trên cái khăn tay trắng muốt cũng đã là quá sức rồi ...
Sau khi cò kè mặc cả, đem số lá cây giảm xuống còn ba lá, ta bắt đầu dùng tú hoa châm lên khăn tay, vừa châm được vài cái, lều trại đột nhiên bị xốc lên từ bên ngoài, một bóng người nhanh như gió tiến vào.
(tú hoa: kim thêu)
"Quách đại nương, xin lỗi rồi, cháu có việc gấp tìm Hoa Tranh."
Vừa nói vừa túm lấy cổ tay của ta kéo lên, ta bị hắn kéo một cái lảo đảo thiếu chút nữa ngã lăn ra, tức giận nhấc chân đá mạnh, "Đà Lôi, buông muội ra!" Làm một tiểu LOLI, ta cũng chỉ có thể khi dễ một mình Đà Lôi. Ai bảo hắn là tứ ca của ta...
Đà Lôi bị ta đá hai cái cũng không buông tay, vẫn túm ta kéo đến ngoài lều mới thấp giọng nói: "Quách Tĩnh cùng Đô Sử đánh nhau, chúng ta mau đi hỗ trợ."
← Ch. 002 | Ch. 004 → |