← Ch.06 | Ch.08 → |
"Tiểu thư, tiểu thư!"
Tiểu Trúc gấp gáp lớn tiếng gọi nàng, bộ dáng hấp ta hấp tấp khiến nàng buồn cười.
"Có chuyện gì?"
Nàng rót nước đưa cho Tiểu Trúc.
Tiểu Trúc cầm lấy ly nước uống một hơi hết cả ly, khoa trương đến mức mang cả bình uống.
Thanh nhi, Trần Phúc và Lâm Đinh không hẹn mà cùng nhau giật giật khóe miệng.
Nàng thì ngược lại, vui vẻ cười ha hả, dùng khăn tay lau đi nước tràn ra ngoài khóe miệng Tiểu Trúc.
"Được rồi, rốt cuộc có chuyện gì khiến muội khẩn trương đến như vậy a?"
"Tiểu thư, chính là hôm nay là ngày sinh thần của Ôn quý phi."
"Nga, vậy sao?"
Từ sáng sớm nàng đã thấy các cung nữ cùng thái giám tất bật chuẩn bị cái gì đó, nàng chỉ biết đó là chuẩn bị cho hội tiệc tối nay, không nghĩ đến chính là sinh thần của Ôn Noãn.
" Ân, điều quan trọng hơn hết chính là năm nay sứ thần các nước đề đến dự a."
Nàng có chút co rút, chỉ là sinh thần của một quý phi thôi mà có cần phải khoa trương đến mức các nước khác cùng đến chúc mừng hay không.
Lòng lại bất an không ổn định, nếu là lúc trước nhất định nàng sẽ có lí do không tham dự, chính là nàng là thất sủng phi bị nhốt ở lãnh cung.
Bất quá hiện tại nàng đã khôi phục danh vị hoàng hậu muốn khước từ tham gia e là rất khó. Biết đâu lại lấy cớ này mà trách phạt nàng đi.
Không biết là nàng có quá đa nghi hay không, lòng đầy nghi ngờ, lần này chính là cơ hội tốt để các phi tần làm bẻ mặt nàng, khẳng định các nàng sẽ không bỏ qua.
Khẽ căn môi đỏ mọng, chau mày suy nghĩ. Hay là giả vờ bệnh nặng?
Không được! Nếu là như thế sẽ không qua mặt được thái y, mà cũng chẳng có thái y nào nguyện ý giúp nàng.
"Tiểu thư, người đang nghĩ gì a?"
Tiểu Phúc bên cạnh thấy nàng không trả lời liền lay nàng thức tỉnh.
"Ta không đi có được không?"
Nàng nâng mặt tội nghiệp, nước mắt cũng muốn xuất ra.
"Không được!"
Cả bốn người đều đồng thanh khiến nàng càng suy sụp, tuyệt vọng.
"Người đừng nói nhiều nữa, mau mau chuẩn bị nếu không sẽ không kịp a."
Chưa để nàng phản bác, Thanh nhi cùng Tiểu Trúc đã mang nàng đến ôn tuyền, bảo nàng tắm rửa nhanh chóng.
Nàng ủy khuất tắm rửa, chần chừ kéo dài thời gian.
Thanh nhi còn không hiểu nàng đang nghĩ cái gì, nhanh gọn mang nàng thoát li ôn tuyền. Cùng Tiểu Trúc vận hoàng y, làm tóc cho nàng.
"Để Thanh nhi trang điểm cho người."
"Ân."
Thanh nhi có chút liếc nhìn Tiểu Trúc bên cạnh, nàng hiểu rõ ý tứ của Thanh nhi, liền khoát tay với nàng.
"Hiện tại đều là người thân của nhau, ta cũng không muốn giấu muội ấy."
Nàng nhẹ nhàng tháo chiếc khăn mặt xuống.
Đồng loạt, Thanh nhi cùng Tiểu Trúc đều hít thật sâu.
Thanh nhi đã từng thấy nhưng vẫn chưa thích ứng được, nàng quả thật vô cùng xinh đẹp, thực khiến người ta nghĩ đây chính là tiên nữ hạ phàm.
Tiểu Trúc há to miệng đến mức sợ rằng cằm của nàng sẽ chạm đất. Nhiều lần nghĩ mình hoa mắt, dụi đến đỏ cả mắt.
Chỉ thấy người trước mặt xinh đẹp lạ thường, long mi cong cong, hai mắt to tròn, long lanh như biết nói. Cái mũi xinh xắn, cao thẳng, miệng anh đào nhỏ nhắn mềm mại ướt át
"Thật... thật là tiểu thư sao?"
Tiểu Trúc kích động đến mức nói không lưu loát.
Nàng nhéo nhéo mặt mũm mỉm của từng người.
"Còn bảo ta chậm chạp trễ nãi, chính các muội mới là lề mề a."
Thanh nhi vẫn là quen hơn, rất nhanh lấy lại bình tĩnh ban đầu, khẽ lay Tiểu Trúc đang hóa đá bên cạnh.
"Nhưng mà chẳng phải người ta nói tiểu thư là đệ nhất sửu nữ hay sao? Rõ ràng tiểu thư khuynh quốc khuynh thành như vậy mà."
Tiểu Trúc nghi hoặc hỏi, môi hồng bỉu ra.
"Mọi người nói gì đều không quan trọng."
Nàng lần nữa bẹo cái má non mềm của Tiểu Trúc, ân rất mềm, xúc cảm thật tốt a.
Nàng không thích quá rườm rà, càng đơn giản càng tốt. Mái tóc dài xinh đẹp vấn lên gọn gàng, chỉ cần dùng một chiếc trâm bạc cố định.
Khuôn mặt kiều mị tô điểm thêm ít son càng tăng thêm mỹ lệ. Đáng tiếc chính là nàng vẫn dùng chiếc khăn che mặt che giấu dung nhan tuyệt mỹ.
Nàng vận hoàng y rực rỡ, dáng người lả lướt, linh động càng thêm hấp dẫn.
Hiện tại trông nàng thực giống một nữ vương cõi thần tiên hạ phàm. Đẹp đến mức muốn mù mắt, hư hư ảo ảo.
"Tiểu thư, người chính là đại mỹ nữ không ai sánh bằng a."
Tiểu Trúc không chút khoa trương nói. Nàng không khỏi có chút tự hào, nàng chính là cung nữ hạnh phúc nhất trần đời, được hầu hạ một vị tiểu thư thiện lương, đối tốt với hạ nhân các nàng như tỷ muội. Lại càng xinh đẹp hơn cả tiên nữ, rõ ràng đây là lão thiên gia thương các nàng mà.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |