← Ch.02 | Ch.04 → |
Mấy ngày nay có thể nói là khá yên bình đối với nàng. Bọn phi tần kia cũng không rảnh rỗi đến thị uy, ức hiếp nàng.
Điều khiến nàng thở phào nhẹ nhõm hơn chính là không gặp tên hoàng đế Hiên Viên Triệt nguy hiểm đầy mình kia.
Nàng trong lòng chỉ cầu mong những ngày tháng sau này sẽ tiếp tục bình yên như thế.
"Tiểu thư "
"A --" nàng đang thêu một chiếc hoa tay, mãi suy nghĩ miên man, bị Thanh nhi đánh thức khiến nàng giật mình, bất cẩn đâm kim vào tay mình.
Máu rất nhanh nhỏ một giọt lớn như hạt đậu xuống chiếc khăn đang thêu dở dang, không chần chừ, nàng liền tháo khăn che mặt xuống, trực tiếp ngậm tay vào miệng.
Đến một lúc thấy máu đã ngừng chảy, nàng mới lấy tay ra.
"Thanh nhi, muội giúp ta băng lại được không?""
Nàng vừa ngẩng đầu lên liền thấy Thanh nhi đứng trân trân, trợn to mắt nhìn mình.
Mắt nàng ta mang theo tia kích động không tin, có chút vui mừng, cũng có chút hoảng sợ.
"Thanh nhi, muội sao vậy?" nàng cũng đơ ra theo nàng ta, chẳng biết nàng ta rốt cuộc bị cái gì, hay là bị bệnh??
"Người... là tiểu thư sao?" Thanh nhi khó khăn lắm mới thốt nên lời, lời nói lấp bấp run run.
Nàng có chút giận thót, chẳng lẽ Thanh nhi biết nàng chỉ là một kẻ giả mạo, một linh hồn của thế kỉ hai mươi mốt nhập vào xác của tiểu thư nàng ta.
Không thể nào!
Thanh nhi không phải một kẻ tinh tế, dễ dàng phát hiện chuyện hoang đường này khó tin này.
Nàng khó hiểu nắm chặt chiếc khăn mặt không tay.
Nàng đột nhiên trợn to mắt, nhìn trân trân ai oán chiếc khăn mỏng. Ai~ sao nàng lại có thể bất cẩn thế chứ, cư nhiên lại tháo chiếc khăn che mặt ra, khiến khuôn mặt thật lộ ra rõ mồn một trước mặt Thanh nhi.
Thảo nào nàng ta lại có biểu hiện như thế? Cũng đúng thôi trước nay chủ nhân của thân xác này dấu kín dung mạo tựa thiên tiên của mình, không để bất kì ai biết, cũng chịu được xú danh đệ nhất sửu nữ.
Thanh nhi tất nhiên cũng nghĩ tiểu thư nhà mình xấu xí như lời đồn, nào ngờ hôm nay lại phát hiện nàng xinh đẹp tuyệt luân. Đó là điều đương nhiên Thanh nhi nghĩ rằng nàng là một kẽ mạo danh tiểu thư nhà nàng ta.
Nàng thở hắc một hơi, trong lòng lại cảm thấy vô cùng có lỗi với chủ nhân của thân thể này. Nhan Tích Phàm tiền chủ, xin lỗi, là ta một phút bất cẩn!
"Chính là ta!"
"Nhưng... dung mạo của người..."
Nàng nhẹ vươn tay kéo Thanh nhi ngồi xuống ghế bên cạnh, nghiêm túc nói.
"Đây chính là dung mạo thật của ta, là ta không muốn ai biết nên đã giấu kín ngần ấy năm, hôm nay muội đã biết, nhất định muội không được cho bất kì ai biết."
Thanh nhi vẫn chưa hẳn hoàn hồn, nhưng vẫn gật gật đầu.
"Tiểu thư, vì sao người lại phải giấu chứ, người xinh đẹp thế kia mà, còn xinh đẹp hơn cả đại tiểu thư Nhan Tịch Y, người mới chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân."
Thanh nhi thay nàng bất mãn, vì cớ gì một người tuyệt sắc như tiểu thư lại có thể che giấu nhan sắc chính mình, chịu đựng bị mọi người phỉ báng là sửu nữ.
Còn nữa là ai bảo tiểu thư là bao cỏ, vô dụng? Rõ ràng người thêu thật xuất sắc!
Nàng mới chính là không tin tiểu thư thực sự ngu ngốc, chẳng biết gì.
Nhan Tích Phàm nàng chỉ là một người khác nhập hồn vào, nào biết được nguyên nhân khiến chủ nhân thân thể này làm như vậy. Chính nàng cũng rất muốn biết.
"Ta không muốn quá nổi bật, chỉ thêm rắc rối."
Nàng trả lời theo suy nghĩ của mình.
Thanh nhi rất nhanh xụ mặt xuống, đôi mắt to tròn rưng rưng lệ.
Nàng từ nhỏ đã đi theo tiểu thư, tất nhiên nàng biết rõ tiểu thư đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở.
Thân phận là con gái của tiểu thiếp, không chút địa vị trong phủ, ngay cả người làm cũng không xem nàng ra gì, đối xử tệ bạc. Hơn thế, đại phu nhân cùng đại tiểu thư ngày ngày hành hạ, ngày ngày ức hiếp.
Nếu lỡ như bọn họ biết được dung mạo thật của nàng, có hay không lại càng ganh ghét, càng bạt đãi hơn?
Chỉ vì sinh ra trong hoàn cảnh, cùng thân phận thấp hèn mà một đóa hoa mẫu đơn rực rỡ như nàng lại phải ẩn nhẩn, bình thường hóa bản thân. Thực bất công!
Nhìn Thanh nhi khóc khiến tâm nàng thực đau. Nhẹ nhàng ôm Thanh nhi vào lòng, xoa xoa mái tóc đen mượt của nàng, nhẹ giọng an ủi.
"Nha đầu ngốc, muội khóc gì chứ, chẳng phải bây giờ chúng ta đang sống yên ổn ở đây sao?"
"Ân"
Thanh nhi vòng tay ôm chặt nàng, khẽ cọ cọ như một tiểu miêu làm nũng khiến nàng buồn cười.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |