Con Rể Nuôi Từ Bé
← Ch.01 | Ch.03 → |
Thời điểm Tần Mạch về tới nhà đã thấy ba tiểu đệ đứng ngay cổng trông mong, Tần Mạch mỉm cười: " Đợi tỷ đào một ít khoai lang cho các đệ ăn trước, bữa tối thì sang nhà Lâm bá mẫu ăn."
Đến khi mặt trời xuống núi Lâm phu lang sang gọi bốn tỷ đệ, Tần Mạch ngại ngùng dẫn bọn hắn đi. Nhà của Lâm thị tuy vẫn là tường đất nhưng mái đã được lợp ngói, cổng xây bằng đá xanh xem như hộ khá giả trong thôn. Chính giữa sân đặt một cái bàn gỗ vuông, trên bàn gồm một bồn thịt xào khoai, rau xanh xào đậu hũ và cá trích hầm cách thủy, mùi hương ngào ngạt.
Tuy nói nam nữ khác biệt nhưng nông thôn không nhiều quy củ, Lâm thị ngồi chính giữa đối diện với cánh cổng, bên cạnh bà là Lâm phu lang. Lúc này nhi tử của bà Lâm Vĩnh An mới mang bát đũa đi ra, lặng lẽ đặt bát đũa xuống rồi ngồi bên tay trái Lâm thị.
Tần Mạch an vị ngồi đối diện Lâm Vĩnh An, đánh giá hắn một chút. Lâm Vĩnh An năm nay mười lăm, bẳng tuổi nàng. Bởi vì câm điếc nên tính tình rất kỳ quái, luôn ở trong nhà thêu hoa rất ít khi bước ra khỏi nhà nửa bước. Mà Lâm thị chỉ có một nhi tử là Lâm Vĩnh An, Lâm phu lang lại ngoài bốn mươi dĩ nhiên khó có thể tiếp tục mang thai nên Lâm thị dự định là kén dâu cho Lâm Vĩnh An. Bất quá ở thời không này việc làm dâu là việc rất nhục nhã, so với ở rể còn nhục nhã hơn nên hiện tại ý định này vẫn ngâm nước nóng.
" Được rồi, mau ăn đi." Lâm thị lên tiếng, gắp một đũa thịt to vào bát cơm của Tần Mạch." Ngươi a, nên ăn nhiều một chút, mau chóng lấy lại sức khỏe."
Tần Mạch cười: " Ân." Lại thấy Tần Ngọc và Tần Hoa nhìn chăm chăm bồn thịt vẫn không dám động đũa thì đau xót gắp cho bọn hắn một ít.
Lâm phu lang cười nói: " Các ngươi ăn đi, ngại ngùng cái gì!"
Tần Mạch gắp miệng thịt cho vào trong miệng, đời trước nàng ăn qua vô số sơn hào hải vị nhưng so với miếng thịt xào đơn giản này đều không sánh được. Bất giác mắt nàng đỏ lên.
Thấy mắt Tần Mạch đỏ, Lâm thị tưởng nàng được ăn thịt mà vui suýt khóc, thở dài một hơi.
Lâm phu lang hiểu được suy nghĩ Lâm thị, đồng tình nhìn bà rồi gắp thức ăn cho Tần Lan: " A Lan cũng sắp mười hai rồi, ăn nhiều một chút nếu không người ta chê là ma đói làm sao gả được."
Cơm nước xong Tần Mạch định giúp thu dọn chén bát thì Lâm phu lang gõ vào tay nàng, trợn mắt nói: " Ngươi là nữ nhi sao lại làm mấy chuyện này? Để nam nhi bọn ta làm. Ngươi mau bồi bá mẫu ngươi nói chuyện đi."
Tần Mạch khó xử ngồi xuống ghế, vẫn cảm thấy không thích ứng cho lắm.
May mắn Tần Lan là người nhanh nhẹn, vội vàng chạy tới giúp Lâm phu lang và Lâm Vĩnh An thu dọn, rửa bát: " Lâm bá phụ, để con bá phụ."
Lâm phu lang mỉm cười, xoa đầu Tần Lan: " A Lan ngày càng ngoan. Nếu bá phụ có nữ nhi nhất định là cưới ngươi về làm con rể."
Tần Lan ngại ngùng cúi đầu, bưng đống bát đũa chạy như bay về phía áng nước.
Lâm thị liếc Lâm phu lang rồi quay sang Tần Mạch: " A Mạch, ngươi đi theo ta một chút."
Vào trong phòng Lâm thị thở dài nói: " Ngươi còn trẻ lại phải nuôi ba đệ đệ về sau chắc chắc không có ngày tốt. Chiều nay Tô Mộc đi ngang qua thượng thôn nghe nói nhà Diệp nương muốn cưới con rể từ bé, ta thấy so độ tuổi A Lan hoặc A Ngọc đều có thể. Ngươi suy nghĩ một chút đi, cảm thấy được ta liền sang nhà Diệp nương nói một tiếng."
Tần Mạch kinh ngạc, im lặng cúi đầu. Thời cổ đại nhiều nhà không nuôi nổi con gái đều mang cho người ta làm con dâu nuôi từ bé, vừa được bạc lại không tốn gạo nuôi nhưng Tần Mạch biết, con dâu nuôi từ bé thân phận thấp kém, chưa đội khăn voan đã được xem là phụ nữ có chồng. Cho dù Tần Mạch nghèo cũng không muốn mấy đệ đệ kia bị khinh thường. Nàng hít một hơi, nói: " Con biết bá mẫu thương con nhưng con sẽ không cho đệ đệ làm con rể từ bé, con cảm ơn bá mẫu."
Lâm thị thấy ánh mắt kiên định của nàng thì giật mình, nhíu mày: " Năm nay con đã mười lăm lại chưa có ai tới làm mai, lẽ nào con còn không biết?"
" Nếu người đến cả đệ đệ con cũng chướng mắt thì con hà tất gì phải cưới hắn." Nàng mỉm cười.
Lâm thị ngẩn ngơ một hồi, lẩm bẩm gì đó rồi nói: " Được rồi, ta không ép con nữa. Con tự về suy nghĩ đi."
Về tới nhà thì trời đã tối hẵn, mấy hộ xung quanh đều đã tắt đèn lên giường. Không biết có phải vết thương còn chưa lành hẳn hay không khiến Tần Mạch có chút mệt mỏi, vừa định vào phòng ngủ, quay lưng đã thấy Tần Lan và Tần Ngọc quỳ phịch xuống nền đất, Tần Hoa không biết gì cũng quỳ theo.
" Tỷ, ta tình nguyện làm con rể từ bé, tỷ đi nói với Lâm bá mẫu là chấp thuận đi." Giọng nói Tần Lan nghẹn ngào, thanh âm trong trẻo. Trong bóng tối chỉ thấy đôi mắt sáng quắc.
" Ca phải ở lại giúp tỷ tỷ trông nom A Hoa, tỷ cho A Ngọc đi đi." Tần Ngọc vừa khóc vừa nói.
Nguyên lai cuộc nói chuyện của Lâm thị và Tần Mạch đã bị Tần Lan và Tần Ngọc nghe được, bọn hắn tuy còn nhỏ nhưng nghe vẫn hiểu ý nghĩa của từ con rể nuôi từ bé.
" A Ngọc, đệ con nhỏ đệ phải ở lại chăm sóc A Hoa. Tỷ tỷ, A Lan lớn rồi, A Lan không sợ khổ." Năm ngoái bằng hữu của hắn là Lâm Bình cũng bị mang đi làm con rể nuôi từ bé, có người nói còn khổ hơn cả làm nô lệ.
Tần Mạch thở dài đỡ ba đệ đệ dậy, dịu dàng nói: " Cho dù tỷ có chết cũng không mang các đệ đi làm con rể nuôi từ bé. Tỷ nhất định sẽ cố gắng làm cho các đệ trôi qua thật tốt, đừng nghĩ bậy nữa."
Tần Lan và Tần Ngọc òa khóc. Tần Mạch ôm cả ba đệ đệ vào lòng, đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Hôm sau gà vừa gáy Tần Mạch đã dậy, lúc trước ở nông thôn nàng phải dậy sớm làm mọi việc mặc dù chuyển đến thành phố đã lâu cũng không thay đổi thói quen. Tần Mạch dọn dẹp một chút rồi đi xung quanh xem xét. Gian nhà tranh gồm có ba gian, phòng bếp nằm ở gian ngoài. Kho lúa và phòng củi thì tách biệt phía sau nhà, gần đó là vườn rau. Hiện tại tháng ba, các loại rau trưởng thành rất tốt, mùi sương đọng lại khiến Tần Mạch có cảm giác khoan khoái từ đầu tới chân.
" Sao tỷ dậy sớm vậy? Không nghỉ thêm một chút?" Trên tay Tần Lan còn xách thùng nước, hẳn là dậy sớm tươi rau.
" Tỷ đã khỏe rồi, đệ đừng lo. A Lan, tỷ định hái một ít rau mang lên trấn trên bán, dù sao chúng ta ăn cũng không hết."
" Tỷ vừa khỏe làm sao có thể đi xa như vậy?" Tần Lan lo lắng.
Tần Mạch cười nói: " Chỉ hai, ba dặm đường thì xa cái gì. Đệ yên tâm, tỷ biết sức khỏe thế nào mà. Ngoan, để tỷ ra giếng xách nước còn đệ giúp tỷ hái rau, lựa loại nào tươi một chút." Cũng không để Tần Lan phản khản mà trực tiếp đến lu nước xách hai thùng gỗ đi.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |