← Ch.07 | Ch.09 → |
" Cốc... cốc... cốc..."
Tiếng gõ cửa vang lên kèm theo cả tiếng gọi dịu dàng của bà Ngọc:
- Bảo nhi, Bảo nhi, mau dậy đi con!
Nhưng dường như người con gái xinh đẹp trên giường không có phản ứng gì, vẫn như cũ ngủ say sưa không biết trời đất
Ở bên ngoài, bà Ngọc thấy trong phòng không có động tĩnh gì thì thở dài nhìn người con gái thanh tú đang đứng bên cạnh, bất đắc dĩ nói:
- Xin lỗi con nhé, Viên Viên. Con bé có lẽ vẫn còn chưa tỉnh ngủ
Viên Viên mỉm cười, nói với bà Ngọc:
- Không sao đâu cô, cô cứ xuống trước đi, con sẽ gọi Bảo Bảo dậy
- Làm phiền con vậy
Bà Ngọc gật đầu nói rồi bước xuống tầng. Chỉ là, khi bà vừa bước tới chân cầu thang thì đã nghe thấy tiếng đập cửa " Rầm... rầm..." cùng với tiếng gọi to của Viên Viên
- Bảo Bảo, mau dậy đi, mặt trời lên tận đỉnh đầu rồi kìa
Bị làm phiền, con sâu lười nào đó khó chịu chùm chăn kín đầu tiếp tục chơi nốt ván cờ với Chu Công. Mà Viên Viên đứng ở ngoài cửa thì đã giận tới thở phì phò. Hít một hơi thật sâu, Viên Viên hét lớn:
- Bảo Bảo, cậu mà không tỉnh dậy ngay thì mình sẽ không cho cậu tấm poster hình anh Azuma Nastuhiko đâu
Viên Viên vửa dứt lời, ngay lập tức cánh cửa phòng được mở ra, đập vào mắt cô là một người con gái mặc váy ngủ màu hồng phấn, đầu tóc rũ rượi, chỉ có khuôn mặt xinh đẹp kia thì tươi như hoa nở. Bảo Bảo xoa xoa tay cười hì hì nhìn Viên Viên, nũng nịu nói:
- Mình dậy rồi này, cậu không được thất hứa đó nha, phải cho mình tấm poster hình anh Nastuhiko đó
Nhìn bộ dạng tiểu nhân của cô, Viên Viên thầm khinh bỉ trong lòng: " Biết ngay mà, chỉ cần nhắc đến mỹ nam manga hay anime là mắt sáng hơn đèn ô tô", Viên Viên hắng giọng " E... hèm..." rồi khoanh tay nhìn cô với vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ
- Nếu hôm nay cậu bồi tớ đi tới trung tâm thương mại thì có lẽ tớ sẽ suy nghĩ lại
Thấy ánh mắt của Viên Viên lóe lên tia gian xảo, lúc này cô mới biết mình đã mắc bẫy của " cáo già " Viên Viên. Vì vậy, cô đành ngậm đắng nuốt cay gật đầu đồng ý. Viên Viên cười vô cùng sáng lạn, vỗ vỗ vai cô
- Cậu thay đồ đi, mình sẽ đợi ở phòng khách
Nói rồi, chạy như bay xuống tầng, Cô ngậm ngùi xoay người trở về phòng thay quần áo. Lát sau, cô lon ton chạy xuống lầu trong bộ váy bò rộng thùng thình trong cực cute và năng động, mái tóc được tết hờ để lệch sang một bên, trên đầu đội một chiếc mũ vành nhỏ màu trắng thắt nơ ren. Cô mỉm cười nhỉ nhảnh chạy về phía ghế sô pha - nơi ba mẹ và Viên Viên đang đợi. Cô rón rén đi từ phía sau, nghĩ tới vẻ mặt của ba mẹ và sắp tới thì bụm miệng cười khúc khích. Cô bất ngờ quàng lấy vai ba mẹ, nói lớn:
- Chào buổi sáng ba mẹ yêu dấu
- Khụ... khụ... _ Ông Khang phun hết trà trong miệng, ôm ngực ho sặc sụa
Bà Ngọc thì nhìn cô chằm chằm nhưng hồn đã bay tới phương trời nào rồi. Cô nghịch ngợm đưa tay bắt một vật thể không tồn tại trong không khí thả vào người mẹ cô
- Hồn ơi! Trở về đi!
Bà Ngọc hoàn hồn lại, cốc vào trán cô một cái rõ đau khiến cô kêu oai oái
- Cái con bé này, làm mẹ sợ hết hồn
Cô xoa cái trán có chút sưng đỏ nhưng bị tóc mái che mất, cô chu mỏ vô cùng ủy khuất nói:
- Mẹ ác quá à, cốc con rõ đau!
Bà Ngọc phì cười nhìn cô, dịu dàng nói:
- Thôi được rồi, con mau đi chơi với Viên Viên đi! Con bé đang đợi con đó
- Vậy ba mẹ ở nhà vui vẻ nha, con đi đây_ Nói rồi hôn một cái thật kêu vào má bà Ngọc rồi vẫy tay xoay người rời đi
Bà Ngọc nhìn theo bóng lưng con gái, lắc đầu ngao ngán, than thở với ông Khang đang ngồi bên cạnh
- Con bé này trẻ con như vậy thì bao giờ mới có bạn trai đây
Ông Khang nhấp một ngụm trà, mắt không rời khỏi trang báo, nhỏ giọng trấn an:
- Bà yên tâm đi, có người để ý tới con bé rồi! Không phải một mà tận hai người lận, đều là nhân trung chi long cả! Bảo nhi nhà mình không biết làm gì mà hớp hồn được cả hai chàng trai này nhỉ? Tôi thật tò mò
Bà Ngọc nghe vậy thì vội nắm lấy tay ông, gặng hỏi:
- Là ai vậy ông?
Ông Khang bắt đầu hồi tưởng lại
Vào bữa tiệc sinh thần của Như Yên, khi ông đang đứng nói chuyện với đối tác thì Diệp Thuần Phong bước tới rồi bất ngờ cúi đầu trước mặt ông. Ông thấy vậy thì cuống cuồng tay chân, vội ngăn lại
- Diệp tổng, có chuyện gì thì ngài cứ nói không cần phải như vậy đâu
Nhưng Thuần Phong vẫn như cũ cúi đầu, lát sau, giọng nói trầm ấm của anh vang lên:
- Kiều tổng, ngài có thể cho phép tôi theo đuổi Bảo nhi không?
Ông Khang sững người, lắp bắp hỏi:
- Ngài... ngài là đang nói thật chứ?
- Vâng, lời tôi nói là thật lòng_ Thuần Phong kiên định nói
- Như vậy thật vinh hạnh cho Bảo nhi nhà tôi, nhưng con bé tính cách trẻ con lắm, chắc không phù hợp với ngài đâu
Thuần Phong lúc này mới ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt ông Khang, mỉm cười nói:
- Tôi thích Bảo nhi chính vì sự vô tư, trẻ con của cô ấy
Thấy được tình ý dạt dào trong mắt của Thuần Phong khi nhắc đến Bảo nhi nhà mình thì ông Khang mới yên tâm, vỗ vỗ vai anh và nói:
- Vậy tôi chấp nhận việc cậu theo đuổi con bé, chỉ mong cậu đủ kiên trì vì con bé rất cứng đầu và ham chơi
Thuần Phong nhận được sự đồng ý của " ba vợ " tương lai thì vô cùng hạnh phúc. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên
- Khoan đã
Lâm Hàn chậm rãi bước tới, mắt liếc nhìn qua Thuần Phong. Thuần Phong cũng nhíu mày nhìn Lâm Hàn. Cuộc đọ mắt diễn ra vô cùng căng thẳng và chỉ dừng lại khi giọng nói của ông Khang vang lên:
- Vương tổng, ngài có việc gì cần tìm tôi sao?
Lúc này, Lâm Hàn mới đưa mắt nhìn ông Khang, khẩn cầu nói:
- Kiều tổng, tôi muốn theo đuổi con gái ngài
Ông Khang sững người lần hai, toát mồ hôi cẩn thận hỏi lại:
- Tôi có tận hai người con gái, vậy ngài để mắt tới ai?
- Là Bảo nhi_ Lâm Hàn không mặn không nhạt trả lời
Nghe vậy, ông Khang có chút lúng túng nói:
- Việc này, tôi đã...
- Tôi muốn được cạnh tranh bình đẳng_ Không để ông Khang nói hết câu, Lâm Hàn đã kiên quyết nói
Ông khang đưa mắt nhìn Thuần Phong rồi lại nhìn sang Lâm Hàn. Cả hai đều quá xuất chúng đã thế còn là hai người bạn thân nữa khiến ông phân vân không biết nên chọn ai, ông quay sang hỏi ý kiến của Thuần Phong:
- Cậu có đồng ý với việc cạnh tranh này không?
- Được thôi, có tình địch cũng tốt_ Thuần Phong nhìn sang Lâm Hàn với ánh mắt khiêu khích
Lâm Hàn lạnh lùng đút tay vào túi quần, nhếch miệng cười. Ông Khang đứng đối diện hai người thì không khỏi cảm thán: " Con gái cưng của ông là " Hồng nhan họa thủy " trong truyền thuyết ư?"
Ông Khang từ từ thuật lại rồi nhìn bà Ngọc - người đang cười đến không mím được mồm
- Ha ha, con gái của tôi ấy thế mà lại có sức hút tới vậy. Tôi thật sự mong đợi cuộc đấu trí giữa Vương tổng và Diệp tổng. Mà tôi cũng thấy có lỗi, tại con gái tôi nên mới khiến hai người vốn là bạn thân từ bé trở thành tình địch. Haizz, thiện tai thiện tai_ Bà Ngọc lẩm bẩm
- Bà đừng tự trách nữa, đâu phải lỗi của chúng ta đâu_ Ông Khang ra vẻ vô tội nói
Sau đó, hai vợ chồng nhìn nhau mỉm cười.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |