← Ch.15 | Ch.17 → |
"Nương tử." Trần Nghị thấp thấp giọng gọi một câu, cũng không buông Lý Mai, ngược lại đem nàng ôm chặt hơn. Bản thân muốn đem nàng khảm vào trong cơ thể hắn.
"Đừng như vậy......" Lý Mai duỗi tay muốn đẩy Trần Nghị ra nhưng cô không biết rằng chỉ cần Trần Nghị sờ vào những điểm mẫn cảm thì đều khiến 𝖙·♓â·𝐧 𝖙𝐡·ể cô mềm nhũn.
"Ừ? Thế nào?" tay Trần Nghị chậm rãi sờ lên n𝖌·ự·↪️ Lý Mai, bầu ⓝ●🌀ự●𝖈 𝐦-ề-ⓜ ⓜ-ạ-ı nắm bóp co giãn trong tay Trần Nghị. đầu v* được lòng bàn tay ✅.цố.т ☑️.𝑒 lặng lẽ đứng thẳng. Bàn tay thô ráp 𝒸*ọ ⓧ*á*t vào điểm mẫn cảm trên đầu v*, thân mình Lý Mai 𝓇𝖚.ռ гẩ.🍸, "A... Hừ... Trần Nghị... Đừng... Khó chịu..." Lý Mai hừ kêu lên.
"Khó chịu? Đợi bên dưới nàng thoải mái. Ngoan, kêu tướng công." Trần Nghị xoa bầu 𝖓-𝖌-ự-↪️ Lý Mai, lực xoa bóp càng ngày càng mạnh.
Không biết từ khi nào quần áo của Lý Mai đã được cởi ra hết. Môi hắn ♓●ô●n từ cổ dọc theo bả vai tới trước 𝓃_𝖌ự_𝐜 Lý Mai. Môi lưu luyến trên nhũ hoa màu đỏ thẩm, "Nương tử, nàng thơm."
Sắc mặt Lý Mai ửng hồng, trong mắt dâng lên một tầng nước, khó nhịn 𝖗ê.ⓝ 𝖗.ỉ nói: "A... A... A... Tướng công..."
"Ngoan, lại gọi vài tiếng nữa." Một tiếng gọi tướng công của Lý Mai làm tâm Trần Nghị mềm nhũn, hắn nhịn không được muốn nàng kêu thêm vài tiếng nữa.
Môi hắn day day nhũ hoa của Lý Mai, dùng đầu lưỡi 𝖑ℹ️_ế_〽️ láp quầng vú, côn th*t cứng rắn đẩy đẩy trên bụng nhỏ Lý Mai. Lý Mai đối với cái đồ vật của hắn vừa yêu vừa hận"A... Không... Không gọi..."
Lý Mai cảm thấy thẹn thùng vội lắc lắc đầu.
"Nương tử, gọi thêm một tiếng." Trần Nghị hô_𝐧 ♓-ô-п mô-ï Lý Mai, tay sờ đến giữa hai chân Lý Mai, bắt đầu ⓥ⛎.ố.🌴 ✔️.3 môi â●𝖒 h●ộ, bàn tay thô ráp ma sát môi â-𝖒 𝖍-ộ vừa hồng vừa sưng của Lý Mai. Miệng động liền ướt.
"A... Hừ..." môi Lý Mai bị Trần Nghị ngâm lấy, tiếng 𝐫ê_𝓃 ⓡ_ỉ đều bị Trần Nghị nuốt vào bụng.
Ngón tay 🌜ắ_Ⓜ️ ⓥà_o tiểu huyệt ướ.✝️ á.✝️, mới cắ·〽️ 𝐯à·⭕ một ngón tay đã bị mị thịt bên trong gắt gao hút vào. Tâm trí cảm nhận bên trong động thật ấm áp nhẵn mịn nếu ngón tay này chính côn th*t của hắn đang di chuyển bên trong. Chỉ nghĩ đến điều này đã khiến côn th*t Trần Nghị lại cứng rắn đến đau.
"A...... A...... Đừng... Đi vào..." Đột nhiên ngón tay 🔀â_𝖒 п_𝒽ậ_𝐩 làm thân mình Lý Mai căng thẳng.
"Cái gì đừng đi vào?" Gân xanh trên trán Trần Nghị cũng nổi lên, côn th*t của hắn quá lớn, mà hoa huy*t của Lý Mai lại nhỏ, nếu không làm nàng thả lỏng mà trực tiếp đi vào sợ sẽ bị xé rách, cho nên hắn chịu đựng ý nghĩ trực tiếp đ*â*𝐦 côn th*t vào nàng. Hắn kiên nhẫn giúp nàng thoải mái thì tiểu huyệt của nàng mới thả lỏng để hắn dễ dàng tiến vào.
"A... A a... Tay... Ngón tay... Không cần..." ngón tay hắn bên trong tiểu huyệt đột nhiên thọc vào 𝐫ú·† r·𝐚, trên ngón tay có nhiều vết chai dày ma sát vào mị thịt, Lý Mai bị ngón tay cắm đến d*m thủy chảy ròng ròng, ý thức cũng không rõ lắm.
"Không cần ngón tay? Kia muốn cái gì? côn th*t lớn sao?" ngón tay Trần Nghị h⛎𝖓·𝐠 𝖍·ă·n·🌀 🌜ắ-𝖒 𝐯à-ⓞ, cắm đến d*m thủy trong tiểu huyệt cũng phun trào.
"Không...... Không cần..." Lý Mai lắc đầu cự tuyệt, nhưng thân mình lại thành thật hơn ý nghĩ, nghe được Trần Nghị nói, liền phun ra một dòng mật ái. Cô bị ngón tay Trần Nghị làm đến đạt cao trào.
"Yêu tinh!" Nhìn Lý Mai đã đạt cao trào, Trần Nghị thầm mắng một câu, chỉ cảm thấy tiểu Nghị của mình cương đến phát đau. Hắn chỉ muốn ♓⛎п.🌀 𝐡ăn.ℊ cắm côn th*t lớn vào hoa huy*t của Lý Mai. Lý Mai cũng cảm thấy thẹn với thân mình mẫn cảm của mình. Cô nhìn côn th*t lớn của Trần Nghị thì tiểu huyệt cô càng thấy trống rỗng cần thứ gì đó lấp đầy.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |