Đêm gặp gỡ thế tử 2
← Ch.15 | Ch.17 → |
Nhìn sách một ngày Tiếu Tĩnh hơi mệt, phân phó Bội Nhi bưng cơm chiều lên đơn giản dùng liền lên giường ngủ, nửa đêm sau khi gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc Tiếu Tĩnh chỉ cảm thấy khó chịu vạn phần, khuôn mặt mồ hôi và nước mắt lẫn lộn khiến cho nàng có chút phiền, nha hoàn gác đêm từ lâu đã ngủ say truyền đến tiếng hít thở đều đều, bốn phía vô cùng an tĩnh, nhưng lại khiến Tiếu Tĩnh cảm thấy cô đơn, cầm lấy áo khoác vòng qua nha hoàn đi tới phía sau viện đến bên cạnh giếng lấy nước rửa mặt, trong nháy mắt cảm thấy cảnh vật thật thanh vắng, trở lại cũng không ngủ được nàng ở bên cạnh giếng ngắm trăng, vài tia gió nhẹ thổi đến hai bên khiến nàng cảm thấy mát mẻ và dễ chịu, cũng làm khô bọt nước trên mặt của Tiếu Tĩnh.
"Soàn soạt soàn soạt..." Không trung đột nhiên xuất hiện hai đạo bóng dáng, một đen một lam, bóng dáng màu lam đang ra sức đuổi theo bóng đen trước mặt, bóng đen hành động có chút chần chờ giống như là bị trọng thương, lúc bóng dáng màu lam đuổi tới cũng là lúc hắn rút ra trường kiếm cùng bóng dáng màu lam đánh nhau, không trung phát tiền binh khí chạm nhau, trong nháy mắt Tiếu Tĩnh cảm thấy rất tò mò, đây là đang chơi game sao? Bay tới bay lui không thể tin được.
Một giây tiếp theo, hai đạo bóng dáng rơi xuống cách chỗ nàng ngồi không xa, cư nhiên rút kiếm hướng về phía, xoẹt xoẹt bóng dáng của bọn hắn cắt đứt hoa bỉ ngạn nàng tỉ mỉ yêu quý, Tiếu Tĩnh yêu thương vạn phần, đây chính là bông hoa nàng tống không biết bao nhiêu tâm tư mới trồng được! Chết tiệt...
"Xoẹt...." Thanh kiếm nam tử áo lam đảo qua, một đóa hoa hồng lam thành hai nửa, trong lòng Tiếu Tĩnh tê rần, đó là đóa hoa tốt nhất! Không biết phải bồi dưỡng bao lâu mới có thể được một bông như thế!
"Tất cả dừng tay cho ta." Tiếu Tĩnh không biết lấy đâu ra dũng khí la lên, hai gã nam tử đột nhiên phát hiện không xa có một bạch y nữ tử, ánh trăng chiếu vào bộ đồ trắng của nàng hiện lên một tầng ánh sáng rực rỡ, càng tôn lên da thịttrắng như tuyết của nàng, vô cùng mịn màng. Nam tử áo lam xoay người trường kiếm thẳng tắp gác ở trên cổ Tiếu Tĩnh, kiếm đụng tới da thịt truyền đến nhè nhẹ lạnh lẽo. Tiếu Tĩnh bây giờ muốn trốn cũng trốn không thoát, nhìn lại một chút thi thể đóa hoa đáng thương nằm ở trước mặt mình, nàng xoay người nhìn Mặc Kinh Dật, trong ánh mắt không có kinh ngạc, không có ái mộ, chỉ có lạnh lẽo xen lẫn hận ý.
Nhìn đóa hoa màu lam nằm dưới chân mình, lại nhìn lại thẻ bài ngang hông của Mặc Kinh Dật, mặt trên có khắc ký hiệu của Thụy Vương phủ, mà chữ Thụy trong vương phủ dám mặc ngọc cẩm đem theo lệnh bài rêu rao khắp nơi hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy thì chỉ có tên bại hoại Thụy Vương thế tử này, đương nhiên, trong lòng quý tộc tiểu thư ở Tây Hạ cũng chỉ có Tiếu Tĩnh nghĩ hắn là một tên bại hoại.
"Thế tử đây là ý gì, chẳng lẽ còn muốn ở Trấn quốc công phủ giết người sao?" Tiếu Tĩnh sắc mặt lạnh nhạt, không chút nào tỏ ra sợ kiếm trong tay Mặc Kinh Dật, mặc dù chỉ cần hắn khẽ động kiếm mạng nhỏ của nàng liền có thể mất.
"Lẽ nào cô nương không sợ chết hay sao?" Trong nụ cười của Mặc Kinh Dật mang theo đùa giỡn tàn bạo, hắn lúc này đã xem Tiếu Tĩnh là đang cố làm ra vẻ, giả vờ rụt rè là muốn khiến cho hắn chú ý, giả vờ trấn định là muốn khiến cho hắn hiếu kỳ, nữ nhân này làm như thế không bằng một kiếm giải quyết nàng, đỡ phải khiến hắn nhìn thấy nhìn liền phiền.
"Nếu ta nói mình sợ chết thế tử sẽ bỏ qua cho ta phải không?" Tiếu Tĩnh chỉ cảm thấy buồn cười, Tiếu Tĩnh trước đây làm sao sẽ thích loại nam nhân này, đơn giản là một kẻ bại hoại.
"Đương nhiên là không." Sắc mặt Mặc Kinh Dật đắc ý trả lời.
"Vậy ta đây sợ thì có ích lợi gì?" Khóe miệng Tiếu Tĩnh mỉm cười tràn đầy trào phúng."Còn nữa, thế tử đừng quên, đây là Trấn quốc công phủ, mặc dù thua hoàng gia tôn quý là ngươi nhưng cũng là một quý tộc đẳng nhất, gia phụ là trọng thần trong triều, thế tử giết nữ nhi của hắn còn muốn khiến hắn hỗ trợ cho ngươi? A... Trước kia để mượn hơi Trấn quốc công phủ thế tử ngay cả Tiếu Tĩnh đều muốn lấy, mượn hơi thất bại liền từ hôn, hôm nay con gái ông không giải thích được chết ở trong nhà, thế tử nghĩ ngươi có thể chối bỏ trách nhiệm sao? Sợ là người khác cho rằng thế tử là ghi hận trong lòng muốn lui hôn không nói còn muốn giết nữ nhi của hắn, chỉ sợ đến lúc đó Tây Hạ thành liền náo nhiệt."Tiếu Tĩnh yếu ớt cười, làm cho mắt của nàng nheo lại.
"Ngươi là Tiếu Tình?" Mặc Kinh Dật suy nghĩ hồi lâu chỉ cảm thấy người này là Tiếu Tình không thể nghi ngờ, trấn quốc công cũng chỉ có ba nữ nhi, đại nữ nhi Tiếu Tĩnh tính cách nhu nhược nào có biết ăn nói như vậy, tiểu nữ Tiếu Vũ địa vị thấp hay khúm núm sợ là không có được khí chất như vậy, chỉ có Tiếu Tình, nàng là nữ nhi của Vương di nương, Vương di nương ở Trấn quốc công phủ được Trấn quốc công sủng ái. Con gái của nàng bình thường đều xuất hiện ở các loại yến hội, nhận được đãi ngộ của đích nữ, chỉ sợ là thiếu nữ trước mắt này. Nghĩ như vậy Mặc Kinh Dật càng đắc ý.
"Thế tử nghĩ sao thì là hư thế!" Nói xong liền đi đến bên cạnh nam tử áo đen, hắn bị thương căn bản khôn thể hành động, nếu rơi vào trong tay Mặc Kinh Dật chỉ có một con đường chết, Tiếu Tĩnh cúi người nâng hắn đứng dậy, đag định đem hắn mang đi, nhiều năm học y, nếu là gặp người bị thương mà thấy chết không cứu được nàng sẽ cắn rứt lương tâm, hơn nữa người này và Mặc Kinh Dật là kẻ thù, kẻ thù của hắn hẳn là không quá xấu.
"Ngươi..." Mặc Kinh Dật nhìn Tiếu Tĩnh đỡ hắc y nhân lên muốn rời đi, hắn tức giận muốn phun ra lửa.
"Thế tử tin hay không chỉ cần tiễu nữ hô một tiếng liền có vô số thị vệ xông đến." Sắc mặt Tiếu Tĩnh lạnh nhạt không chút hoang mang cũng không có vẻ sợ hãi.
Mặc Kinh Dật cắn răng hung hăng trợn mắt nhìn Tiếu Tĩnh liếc mắt một cái, lắc mình bay đi. Tiếu Tĩnh mỉm cười, cái viện này làm gì có thị vệ, từ trên xuống dưới cũng chỉ có hơn mười nữ nhân tính luôn cả nàng trong đó.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |