Vay nóng Tima

Truyện:Xuyên Nhanh – Quyến Rũ - Chương 456

Xuyên Nhanh – Quyến Rũ
Trọn bộ 834 chương
Chương 456
Linh Đồ Sư (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-834)

Siêu sale Lazada


"Cô cô, người thực sự chắc chắn A Am cô nương là lệnh chủ Bạch Hổ của Tông gia không? Nhưng nàng có vẻ như chỉ là một người thường mắc bệnh nan y thôi, con vốn không thể cảm giác được linh lực trong cơ thể nàng."

Thủy Nguyệt Hoa lấy lại tinh thần, đáp: "Chắn chắn, ta không thể nhận nhầm được. Cho dù bây giờ nàng có vẻ khác biệt rất nhiều với lúc trước, nhưng thực sự nàng chính là lệnh chủ Bạch Hổ."

Nghĩ lại nụ cười ấm áp và hoà đồng vừa rồi của lệnh chủ Bạch Hổ, Thủy Nguyệt Hoa không kiềm chế được mà cảm thấy rùng mình.

Mặc dù lệnh chủ Bạch Hổ trong ấn tượng của bà chỉ là lần gặp qua nhưng lại rất sâu sắc, bà có thể nhìn ra được nàng là người nói năng thận trọng, lạnh lùng nghiêm trang, nàng chỉ cần đứng yên ở đó cũng hiện rõ phong thái kiêu ngạo khó có ai bì kịp.

"Vậy nhưng, lúc chúng ta rời Nhân tộc không nghe nói đến chuyện lệnh chủ Bạch Hổ rời khỏi tộc địa của Tông gia. Cô cô, con vẫn cảm thấy kỳ lạ..." Thiên Thanh vò đầu, muốn nói lại thôi.

Thủy Nguyệt Hoa ngẩn người một lát nhưng rất nhanh đã nghĩ ra, nói: "Có lẽ nàng đến đây có mục đích gì khác. Bốn vị lệnh chủ Tông gia vẫn luôn rất thần bí, cho dù bọn họ rời xa Tông gia cũng rất ít người phát hiện được."

Thiên Thanh hiểu rõ, lại hỏi: "Cô cô, vậy nàng tới Vu tộc để làm gì? Hơn nữa con thấy mối quan hệ giữa nàng và vị Đại Vu tên Tư Ngang kia không phải tầm thường, nhìn bọn họ rất giống đôi yêu nhau. Người Tông gia cấm hôn tang cưới gả, nếu như nàng thực sự là lệnh chủ Bạch Hổ, vậy chắc chắn nàng phải rõ mình không thể gả cho người khác được chứ."

Còn về tình nhân, ngược lại cũng có thể, dù sao thì dục vọng của con người cũng khó có cách nào cấm đoán.

Thủy Nguyệt Hoa lại một lần nữa ngẩn ngơ, bà tỉ mỉ suy nghĩ lại sự việc mới nói với vẻ không chắc chắn lắm: "Lẽ nào vị đại nhân ấy cũng là..." Bà nhìn Thiên Thanh hiếu kỳ mong chờ, lập tức giấu giếm lời, chỉ nói: "Nếu nàng đã tới đây vậy chắc hẳn phải có mục đích của mình, con không cần tìm hiểu sâu."

Sắc mặt Thiên Thanh mờ mịt, hắn ta biết rõ cho dù là người thân, nhưng nếu là người ở lập trường khác, có những việc không thể tiện nói quá rõ ràng.

Linh Đồ Sư và Kiếm Sư tuy đều là Nhân tộc nhưng lại ở hai phe khác nhau, khi liên quan tới lợi ích của bản thân, cho dù là người thân cũng cần đề phòng.

"Cô cô, con hiểu rồi."

...

Sau khi Trì Am và Tư Ngang ra khỏi khu vực nghỉ ngơi của Nhân tộc, nàng quay sang nói với Tư Ngang: "Có vẻ bà ấy nhận ra ta."

Tư Ngang tỏ ý đồng tình, nói: "Thủy Nguyệt Hoa là tộc trưởng của Thuỷ tộc, mấy năm trước bà ta đột nhiên trở thành Linh Đồ Sư cấp Thiên, là thiên tài mấy trăm năm khó gặp nên tất nhiên Tông gia cũng rất coi trọng. Cho nên chắc hẳn lúc đó Tông gia cũng đã triệu kiến bà ta, chắc cũng chính lúc đó gặp nàng. Nhưng có thể bà ta đã bị thi thuật cấm ngôn nên cho dù có gặp nàng cũng không dám tiết lộ tin tức của nàng ra ngoài."

Trì Am như được nghe bách khoa toàn thư, không nhịn được liếc nhìn hắn, nói: "Huynh hiểu rõ mọi chuyện của Nhân tộc thật đấy."

"Tất nhiên rồi." Hắn hơi nâng cao cằm, để lộ ra biểu cảm kiêu hãnh: "Nhân tộc vẫn luôn tìm hiểu bí mật của Vu tộc bọn ta, đương nhiên Vu tộc cũng phải tìm hiểu kỹ càng chuyện Linh Đồ Sư của Nhân tộc rồi."

Trì Am vỡ lẽ nhưng cũng chẳng hề để tâm lời hắn nói, nàng tiếp tục nghiền ngẫm Thủy Nguyệt Hoa, hỏi: "Huynh nói xem, có phải ta có thể lợi dụng được bà ấy không?"

"Bà ấy sẽ không cam lòng để nàng lợi dụng đâu." Tư Ngang khẳng định chắc chắn, trong ánh mắt Thủy Nguyệt Hoa có dã tâm bừng bừng muốn trèo lên cao hơn, bà ta sẽ không chỉ dừng ở đó: "Tất nhiên, nếu nàng có thể cho bà ta đủ lợi ích, bà ta sẽ phối hợp với nàng."

Trì Am hừ cười thành tiếng.

Tư Ngang cúi đầu nhìn, hắn phát hiện sắc mặt tái mét của nàng cũng để lộ ra vài phần kiêu ngạo không giống với lúc thường, ánh mắt hắn thâm sâu ôm nàng vào lòng, cùng đi về phía căn phòng trong ngõ vắng tĩnh mịch.

Đợi khi Trì Am nhận ra mình lại chạy tới nhà của hắn, nàng thận trọng nhìn hắn nói: "Ta không qua đêm ở đây đâu."

"Vậy nghỉ trưa cũng được chứ?"

Trì Am đáp lời, nói: "Ngày mai ta muốn gặp mặt Thủy Nguyệt Hoa."

"Ta sai người đưa bà ta đến." Tư Ngang đồng ý rất dứt khoát.

Trì Am mỉm cười, vươn người hôn lên khuôn mặt hắn.

Ban đầu chỉ định hôn một cái thôi, nhưng khuôn mặt với làn da trắng nõn không một khiếm khuyết cùng với vu lực êm dịu thoải mái như cục nam châm hút lấy nàng, cuối cùng nụ hôn nhẹ trở nên gấp gáp đáp lên đôi môi xinh đẹp của hắn. Nàng giống như yêu tinh hút máu dính chặt lên người hắn, cắn đôi môi hắn, cố gắng hút lấy khí tức trong miệng hắn, hy vọng hắn độ thêm mấy ngụm khí nữa cho mình.

Hút hết hơi thở của hắn xong thì lại ngủ trưa ở đây, vô cùng tuyệt vời.

Tư Ngang ngồi ở đó mặc cho nàng giày vò, cho đến khi cuối cùng đôi mắt của chính hắn cũng bị hành động của nàng làm cho đỏ lên, hắn mới ôm nàng, càng làm nụ hôn thêm sâu khiến nụ hôn ấy dần dần biến chất, trở thành nụ hôn sâu giữa nam và nữ.

...

Ngày hôm sau, Trì Am lười biếng ngồi dưới mái hiên gỗ, tay ôm một bó hoa Tương Tư hóng gió.

Lúc Thủy Nguyệt Hoa đi vào nhìn thấy cô nương ngồi dưới mái hiên ôm hoa Tương Tư, nàng mặc một bộ Ngự Thần của Vu tộc, nhìn dáng vẻ nàng thực sự giống với cô nương Vu tộc, hoàn toàn không tưởng tượng được ra dáng vẻ lệnh chủ Bạch Hổ trong bộ Hoa Phục đi lại nơi hành lang dài hoa lệ tinh tế của Tông gia ngày đó.

Thủy Nguyệt Hoa hành lễ Linh Đồ Sư với nàng: "Thỉnh an Thập Tam tiểu thư."

Trì An ngẩng mặt nhìn về hướng Thủy Nguyệt Hoa, thản nhiên đáp lời, hỏi: "Tông gia bây giờ thế nào rồi?"

Thủy Nguyệt Hoa nhanh chóng thay đổi tâm tư, trên miệng đáp: "Tông gia rất tốt, không có điểm bất thường nào. Khoảng thời gian trước khi biết tin Quỷ tộc có điểm kỳ lạ, Tông gia cũng đã sai rất nhiều đệ tử đi thăm dò địa bàn Quỷ tộc nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức."

Trì Am ừ một tiếng, tiếp tục hỏi: "Lần này các ngươi đến Vu tộc..."

"Thập Tam tiểu thư, bọn ta không biết người ở đây, ngoại trừ ta và Thiên Thanh không có ai biết thân phận của người. Cho dù người muốn làm gì cũng xin người giữ gìn sức khỏe bản thân." Thủy Nguyệt Hoa trầm giọng nói tiếp: "Lần này bọn ta phụng mệnh lệnh của Tông gia đến tham dự lễ tế của Vu tộc, cũng để thăm dò cánh cổng Thần Tuyển của Thần Điện Vu tộc, có điều..."

Thủy Nguyệt Hoa nhìn nàng, muốn nói nhưng lại thôi.

Trong lòng Trì Am thoắt qua ý nghĩ, nàng nhanh chóng hiểu được ý của bà ta nên không nhịn được mà nhếch khóe môi.

Người này tưởng rằng mục đích của nàng cũng là Thần Điện nên mới cố tình cấu kết với Đại Vu của Thần Điện, vì vậy bà ta đang phân vân có cần tìm hiểu chuyện này nữa hay không.

Trì Am có chút chán nản, nhưng trên mặt vẫn giữ được nghiêm trang, nói: "Chuyện này không cần các ngươi tham dự vào thêm, ta..." Nàng bỗng ôm chặt lấy miệng, không nhịn được mà ho một tiếng bật ra máu tươi, giọt máu đỏ chen qua kẽ tay rơi xuống tà váy rực rỡ.

"Thập Tam tiểu thư!" Thủy Nguyệt Hoa cực kỳ hoảng sợ.

Roạt một tiếng, cánh cửa gỗ nơi không xa mở ra, bóng hình nam chân mặc áo choàng Vu Thần bước từng bước lớn tiến đến.

Hắn quỳ trước mặt nàng, truyền vu lực đầy sức sống vào cơ thể nàng.

Khuôn mặt Trì Am hiện ra biểu cảm đau đớn, gân xanh trên trán nàng đập liên hồi, cả người co rút lại.

Nhận thấy vu lực không thể làm giảm đi cơn đau của nàng, Tư Ngang chẳng còn để ý tới điều gì khác nữa, hắn ôm ngay nàng dậy, bước vội vào một gian phòng ngủ, cánh cửa lập tức khép kín.

Thủy Nguyệt Hoa ngây ngẩn chứng kiến tất cả, trong lòng bà ta lại có cảm giác vượt qua khỏi mọi tưởng tượng. Nếu như vừa rồi bà ta không nhìn nhầm, giữa đại nhân và vị Đại Vu Thần Điện kia...

Thủy Nguyệt Hoa không dám nghĩ tiếp nữa.

...

Trong gian phòng ngủ tối mịt, Trì Am co rúm trên giường, mồ hôi không ngừng tuôn.

Nàng cảm thấy như thân thể mình có con dao róc xương đang không ngừng róc xương mình, xuyên vào tim nàng khiến nàng đau đớn đến mức không thể khống chế nổi, chỉ biết co rúm toàn thân.

Loại đau đớn ấy còn đau hơn rất nhiều so với lúc xương cốt nàng vỡ vụn khi mới tỉnh dậy.

Tư Ngang nhìn nàng một lát, bỗng cúi người phủ nụ hôn lên khuôn mặt nàng, không hề chê khuôn mặt ấy vì đau đớn cực độ mà nhăn nhúm vặn vẹo. Hắn kéo dây buộc giữa eo nàng, vừa hôn nàng vừa khàn giọng nói: "Am Am, nàng cố nhịn thêm một lát, một lát nữa thôi sẽ không đau nữa."

Trì Am đau đến mơ hồ mất đi ý thức, nàng cảm nhận được cơ thể đầy sức sống đang phủ lên mình, đôi tay ôm chặt đến, áp sát vào người hắn, cố hết sức để hút lấy vu lực đang tràn ra trên người hắn, vu lực thuần khiết ấy bao bọc lấy nàng, chầm chậm vuốt ve đau đớn trong người nàng...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-834)