Truyện:Xuyên Nhanh – Quyến Rũ - Chương 211

Xuyên Nhanh – Quyến Rũ
Trọn bộ 834 chương
Chương 211
0.00
(0 votes)


Chương (1-834)

Một tiếng quát vang lên như sấm rền, những con ÿ_ê_𝖚 Ⓜ️_🅰️ q_ⓤ_ỷ quái đang chống lại nàng như gặp phải sự tồn tại khủng khiếp nào đó, chúng gào thét bay đi, sau đó một ngón tay thon dài như ngọc xé rách bóng tối trên bầu trời, ma khí rơi vào trong bàn tay kia lập tức tiêu tan như mây khói.

Đám 🍸ê●⛎ 𝐦●𝐚 được triệu hoán tới trong cung Cảnh Dương đột nhiên hoảng sợ ngã trên đất, ⓡ●ц●ռ 🦵●ẩ●🍸 bẩ●γ.

Một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy đôi chân yếu ớt mềm nhũn của nàng vào lòng, cái ôm xa lạ, nhưng cũng vô cùng quen thuộc.

Ánh mắt trống rỗng của Trì Am dần tụ lại ánh sáng Hắn vùi mặt vào cổ nàng, nói bằng giọng dịu dàng quen thuộc: "Am Am, ta trở về rồi."

Nghe vậy, Trì Am không nhịn được vươn hai tay ra, ôm chặt lấy hắn, vùi mặt vào trong cánh tay hắn, che đi đôi mắt đã ướt nhòe.

Một trận mưa lớn rơi xuống đúng hạn, cơn mưa xối xả rửa sạch toàn bộ kinh thành và tà khí đang sinh sôi.

Lão Hoàng đế ở ngoài cung Cảnh Dương nhìn trời mưa to, khuôn mặt già nua không khỏi lộ ra nụ cười mãn nguyện, nắm chặt tay Lan quý phi, mỉm cười rồi từ từ ngã xuống.

Cung nhân luống cuống tay chân đỡ ông ta, cuống quýt đưa người về điện Dưỡng Tâm.

Chẳng mấy chốc mà người trong cung đã phát hiện ra dù Lão Hoàng để 𝐡ô·𝖓 mê nhưng vẻ mặt vẫn rất vui vẻ mãn nguyện.

Sau khi trời sáng, mưa to mới dần lắng lại, mưa xuân tí tách âm thầm làm ẩm vạn vật.

Hoàng cung một lần nữa khôi phục sự bình tĩnh trước kia, cung nhân ở đúng vị trí của mình, lặp lại những công việc xảy ra hàng ngày. Cơn mưa xuân bất chợt này không hề có ảnh hưởng gì đến những người trong cung.

Trong cung Cảnh Dương vẫn yên lặng như xưa.

Trong màn trưởng nặng nề thấp thoáng tiếng †_♓_ở 🅓_ố_𝐜 của đôi nam nữ, cơn mưa lạnh len lỏi vào từ khe hở giữa những ô cửa sổ nhẹ nhàng vén một góc rèm lên, lộ ra đôi nam nữ đang dây dưa bên trong.

"Am Am, ta nhớ nàng đã nói nếu ta có bản lĩnh thì nàng sẽ nằm ngửa chiều ý ta... bây giờ nàng vẫn còn giữ lời chứ?" Nam nhân nhẹ nhàng 𝐡-ô-ռ Trì Am nằm trong lòng mình, nhẹ nhàng cười nói.

Trì Am trở mình, úp mặt vào gối, giả vờ như đà điểu không nghe thấy gì.

Hắn ռằ_ⓜ đ_è xuống, ngón tay ѵ●𝐮●ố●ⓣ ѵ●3 lưng nàng, kéo nút dây trên yếm ra, 𝖍ô_п lên xương bướm xinh đẹp của nàng, nhắc nhở nàng: "Đêm tân ⓗ-ô-п nàng mới nói thôi, sẽ không quên được phải không?"

"... Chưa quên." Một giọng nói mơ hồ truyền ra từ trong gối, mang theo sự xấu hổ và giận dữ: "Nhưng ta không biết chàng sẽ làm chuyện như thế này!"

"Chuyện gì?" Hắn vẫn ♓.ô.𝓃 lên cơ thể nàng với tốc độ không nhanh không chậm, đôi môi mỏng mát lạnh in trên da thịt tạo thành những dấu vết khiến người ta phải đỏ mặt.

Trì Am cố nhịn nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, giơ tay đẩy hắn ngã 👢ê·n 🌀𝖎·ườ𝓃·🌀, lật người ngồi trên người hắn, nhìn xuống nam nhấn chìm trong ánh ban mai kia.

Mái tóc đen nhánh dày đặc rải rác trên bộ 𝐜_𝖍ă_𝐧 gố_1 màu đỏ, khuôn mặt tuấn tú, đuôi mắt cũng màu đỏ 𝐪⛎·🍸·ế·ⓝ 𝐫·ũ, đại diện cho thân phận ÿê-𝐮 ɱ-𝐚 của hắn, phía dưới cổ là xương quai xanh xinh đẹp, thấp thoáng có thể thấy được khuôn п_🌀ự_𝒸 rắn chắc với lớp cơ bắp hơi mỏng của hắn, dường như chỉ giây tiếp theo sẽ bộc phát ra sức mạnh đáng sợ.

Cơ thể gầy gò lúc trước đã trở nên thon dài mạnh mẽ hơn, dường như chỉ qua một đêm, ao m·á·⛎ kia đã bù đắp những gì hắn thiếu, biến hắn từ một thanh niên ốm yếu trở thành một nam nhân trưởng thành đầy sức mạnh.

Nhưng cơ thể rốt cục cũng trưởng thành ấy lại tỏa ra khí tức hắc ám 🎋𝐡-ủ-𝖓-ⓖ 🅱-ố khiến tim người khác phải đập nhanh.

Đây là khí tức ÿ-ê-⛎ 𝐦-🅰️ để lại trên cơ thể hắn sau khi hắn nuốt chửng nó.

Bây giờ hắn không thể được gọi là một con người nữa mà đã trở thành ma.

Hắn đã trở thành chúa tể mới của núi Thái Thường, dùng ✞·𝖍·â·𝓃 ✝️·ⓗ·ể nhân loại để nhập ma, thống lĩnh vạn ma, 🍳u.ỷ thần phải tránh.

Nhìn hắn như thế này, Trì Am đột nhiên ngả vào lòng hắn, hai tay ôm chặt hăn.

Sự trầm mặc của nàng khiến hắn không nhịn được mà bật cười, ôn nhu hỏi nàng: "Nàng không thích ta như thế này sao? Cũng phải, thiên sư luôn đối địch với 𝓎.ê.υ 〽️.ⓐ, nàng không thích cũng đúng..."

"Không!" Trì Am ngắt lời hắn, không để hắn nói tiếp. Người này mà hắc hóa thì không biết sẽ thành cái dáng vẻ thế nào. Nàng cố gắng hết sức để nói với một giọng điệu bình tĩnh: "Bất kể chàng biến thành gì ta đều sẽ chấp nhận."

Có lẽ nàng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, với lòng kiêu hãnh của nam nhân này thì hắn sẽ không bao giờ để cho ác ma chiếm 𝖙·ⓗâ·ռ †♓·ể của mình mà ngược lại sẽ lợi dụng ấn ký 𝖞-ê-⛎ 𝖒-@ từng lưu lại trong cơ thể mình để nuốt chửng nó rồi tự đọa thành ma.

Hắn đã nhập ma.

𝐘.ê.⛎ 𝐦.ⓐ núi Thái Thường muốn lợi dụng ước định với tổ tiên Tư thị, tìm kiếm ở nhân gian một nhục thể có thể dung nạp nó, để nó có thể giáng lâm nhân gian một lần nữa. Thế nhưng 🍸*ê*⛎ m*@ kia lại không nghĩ rằng, có một nhân loại có thể chỉ dựa vào ý chí của mình mà có thể nuốt chửng lại mình, tự mình sa đọa thành ma, trở thành chúa tể núi Thái Thường tận nhiệm.

Nghe lời nói của nàng, lông mày hẳn lập tức trở nên dịu dàng hơn, ngay cả ma khí còn chưa thu liễm cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn.

Hắn luôn luôn mạnh mẽ, trong xương đã ấn chứa sự bướng bỉnh và điên cuồng khiến người ta sợ hãi, cho dù ✝️_𝒽_â_п t_ⓗ_ể ốm yếu thì cũng vẫn không thay đổi được sự cường đại của hắn. Lòng kiêu hãnh của hắn không cho phép mình thua cái gọi là ⓨ·ê·𝖚 ⓜ·𝐚 kia, huống chi là thua cái gọi là vận mệnh.

Hắn muốn có tuổi thọ như người bình thường, bạch đầu giai lão bên nàng.

Nàng là chấp niệm hắn không thể từ bỏ.

Mọi thứ đều là vì nàng, nhập ma vì nàng.

Chương (1-834)