Thế giới 2 (2)
← Ch.069 | Ch.071 → |
"Biểu hiện cho tốt vào đấy nhé?" Giang Từ Vãn liếc nhìn Cố Lăng Xuyên một cái, giọng nói vừa kéo dài vừa nhẹ như lông vũ khẽ lướt qua tim người.
Cô như đang thật sự suy nghĩ nghiêm túc về đề nghị của anh...
Phớt lờ ánh mắt chờ mong từ Cố Lăng Xuyên, cô cúi đầu tiếp tục dán mắt vào màn hình điện thoại, giọng nói mang theo chút thờ ơ và mỉa mai: "Thôi khỏi đi, đồ vô dụng."
Rõ ràng câu này là ám chỉ tình huống tối qua - cô còn chưa được vui vẻ hết mức thì anh đã là người đầu hàng trước rồi.
Lời vừa dứt, sắc mặt Cố Lăng Xuyên lập tức thay đổi, lúc đỏ lúc trắng, không ngờ có ngày anh lại bị người ta chê trách như vậy.
Nhưng chuyện này rất nghiêm trọng, còn vô cùng quan trọng - liên quan đến lòng tự tôn của một người đàn ông.
Giang Từ Vãn thấy anh bị chọc giận, trong lòng vô cùng khoái chí. Cô vừa rồi chính là cố ý chọc tức anh.
Đừng nói là người kiêu ngạo như Cố Lăng Xuyên, ngay cả đàn ông bình thường cũng không thể chịu nổi bị chê bai như vậy. Giờ anh chắc trong bụng đang tức đến c♓ế-t rồi.
Cô nhìn thấy đường viền hàm của anh căng cứng, khóe môi không kìm được cong lên, trong mắt đầy ý cười đắc ý.
Cố Lăng Xuyên im lặng một lúc, rồi nhanh chóng phản ứng lại, mở miệng nói:
"Ừ, em nói đúng lắm..."
Dứt lời, anh làm bộ mặt khổ sở, giả vờ sụt sịt như muốn khóc, còn hai tay nắm chặt đưa lên gần mắt lau lau: "Không biết là ai... Tối qua lại khóc thế này... Thật tội nghiệp, chắc là bị người ta bắt nạt nhỉ?"
Giang Từ Vãn lập tức hiểu ra - anh đang bắt chước mình!
Tối qua cuối cùng đúng là cô đã vừa khóc vừa cầu xin anh, nhưng rõ ràng là anh cũng không dừng lại!
Nụ cười trên mặt cô lập tức cứng đờ, vành tai đỏ bừng đến mức có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường.
"Cố, Lăng, Xuyên!" Giang Từ Vãn lần này thật sự tức giận, lại có phần xấu hổ, giận quá hóa thành hung dữ, trực tiếp ném điện thoại sang một bên, nhào qua đánh anh: "Em không để yên cho anh đâu! Ai khóc hả?!"
Cô đánh anh không chút nương tay.
Cố Lăng Xuyên không tránh né, để mặc cô trút giận, thậm chí còn giơ tay đỡ lấy cơ thể cô, sợ cô bị ngã, lại còn nhướng mày trêu: "Phải phải, là anh hay khóc..."
Chưa kịp nói hết câu, anh lại ăn thêm mấy cú đánh nữa.
Tài xế ngồi phía trước nhìn vào gương chiếu hậu, liếc thấy cảnh tượng ở ghế sau.
Hai người đang ầm ĩ, Giang Từ Vãn tức đến đỏ bừng cả mặt, tóc tai rối tung, còn Cố Lăng Xuyên thì khóe miệng vẫn luôn treo nụ cười...
Anh không nghe rõ bọn họ nói gì, cũng không dám nghe, chỉ mơ hồ bắt được vài câu, rồi nhìn thấy Giang Từ Vãn giơ tay lên đấm đá, trong lòng thầm nghĩ:
Cặp vợ chồng trẻ này đang "đánh nhau" rồi.
Tài xế không nhịn được thở dài trong lòng: Tổng tài của tập đoàn lớn, ông trùm tài phiệt, bên ngoài phong quang đến thế... Nhưng cuối cùng về nhà, chẳng phải vẫn bị vợ đánh à?
Không chỉ bị đánh, mà còn không dám né, thậm chí còn đưa tay ra đỡ, sợ vợ mình bị đau.
Dù là người đàn ông ưu tú sáng chói đến đâu, gỡ bỏ tất cả hào quang bên ngoài, về nhà cũng chỉ là một người chồng bình thường.
Trước mặt người mình yêu, vẫn phải ngoan ngoãn chịu trận thôi.
À không... Cũng chưa thể nói là "chồng" được - cô Giang còn chưa đồng ý gả cho anh ta mà.
Một năm sau.
Ở một trung tâm thương mại nào đó.
Giang Từ Vãn như thường lệ hẹn Biện Yên Nhiên ra ngoài dạo phố.
Cô vốn không có nhiều bạn bè, người vừa có thời gian rảnh lại vừa hợp cạ lại càng ít, nên người có thể hẹn đi chơi chỉ có vài người như vậy.
Giang Từ Vãn hăng hái chia sẻ kế hoạch vài ngày tới của mình - một buổi hòa nhạc hoành tráng, mời toàn những nghệ sĩ và dàn nhạc hàng đầu thế giới.
Cô hỏi: "Nhiên Nhiên, cậu muốn đi cùng tớ không? Tớ giữ sẵn vé cho cậu đấy. Cố Lăng Xuyên nói vé này rất khó kiếm, phải tranh thủ không là không còn đâu."
Biện Yên Nhiên lắc đầu, động tác khuấy cà phê cũng dừng lại, từ chối:"Không được, vài ngày nữa tớ phải ra nước ngoài, vé máy bay đã đặt xong rồi. Tớ sắp đi du học."
Giang Từ Vãn hơi bất ngờ: "Sao đột ngột thế? Trước giờ đâu thấy cậu nói gì."
Biện Yên Nhiên cười nhẹ: "Trước giờ vẫn muốn đi, chỉ là chưa có cơ hội. Tớ vốn cũng tính từ bỏ, chuẩn bị đi làm. Nhưng gần đây lại xin được một suất học, nên quyết định đi luôn."
Giang Từ Vãn gật đầu. Có thể tiếp tục học hành nâng cao là chuyện tốt, trong lòng cô cũng thật lòng vui mừng thay bạn.
"Cậu chuẩn bị kịp không đấy? Nếu cần gì thì cứ nói tớ một tiếng. Gần đây tớ cũng rảnh, có thể giúp cậu một tay."
Giang Từ Vãn đã nghỉ việc - công việc trước đây lương quá thấp, cô thấy không đáng để lãng phí thời gian.
Việc từ chức cũng là chuyện xảy ra bất ngờ.
Một sáng mơ màng tỉnh dậy, cô dậy muộn, không muốn đi làm. Lúc đó, cô vừa mệt vừa lười, tiện tay mở tài khoản ngân hàng ra xem, phát hiện dù chỉ ăn lãi thôi, mình cũng có thể sống sung sướ.п.ɢ cả đời...
Thế là cô quyết định nghỉ việc.
Bây giờ mỗi ngày cô chỉ ăn uống, đi chơi, khí sắc trên mặt cũng tươi tắn hẳn lên.
Biện Yên Nhiên mỉm cười: "Ừ, nếu có gì cần, tớ sẽ nói."
Hai người lại nói chuyện thêm một lúc.
Đang nói thì bên cạnh vang lên tiếng bước chân trầm ổn.
Cố Lăng Xuyên bước qua đám người, dáng người cao lớn được bộ vest may đo ôm sát tôn lên, cổ tay lộ ra chiếc đồng hồ cao cấp, khí chất xuất chúng.
Anh dừng lại cách ba bước, ánh mắt lập tức dừng trên mặt Giang Từ Vãn.
Cô cũng thấy anh, liền đứng lên: "Nhiên Nhiên, tớ đi trước nhé. Tối nay tớ còn có việc. Tạm biệt"
Biện Yên Nhiên mỉm cười nói: "Được, tạm biệt"
Giang Từ Vãn bước đến, Cố Lăng Xuyên lập tức đón lấy túi xách của cô, còn nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai.
Biện Yên Nhiên ngồi đó, nhìn theo bóng dáng hai người - trai tài gái sắc, thật sự rất xứng đôi.
Hai người sóng vai bước lên thang cuốn, Cố Lăng Xuyên cao hơn cô nửa cái đầu, thân hình lại luôn nghiêng về phía cô.
Anh rất chu đáo. Tuy trong trung tâm thương mại này không lạnh, nhưng anh vẫn sợ cô bị cảm, liền 🌜-ở-𝖎 á-🅾️ khoác vest phủ lên vai cô.
Giang Từ Vãn bước những bước nhỏ nhẹ nhàng, đôi khi còn nhảy nhót vui vẻ, anh luôn đi bên cạnh bảo vệ, sợ cô va chạm.
Thỉnh thoảng, Giang Từ Vãn ngẩng đầu nói chuyện với anh, anh liền cúi đầu lắng nghe, thậm chí còn hơi cong người xuống, dịu dàng một cách kỳ lạ.
Biện Yên Nhiên không khỏi thở dài.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô có phần ngưỡng mộ.
Thực ra hôm nay cô đã giấu Giang Từ Vãn một chuyện - cô đã chia tay Tống Trác Quần. Lần đi du học này, cùng toàn bộ chi phí, chính là món quà chia tay mà Tống Trác Quần để lại cho cô.
Lúc còn ở bên nhau, cô đã từng nghĩ sẽ có ngày này.
Giữa họ có quá nhiều khác biệt, không thể đi đến cuối cùng.
Biện Yên Nhiên tuy đơn thuần, nhưng là một người tỉnh táo.
Sau khi Tống Trác Quần đề nghị chia tay, cô rất dứt khoát đồng ý, đồng thời cũng đưa ra yêu cầu bồi thường.
Bởi vì, cổ tích đẹp đẽ, từ trước đến nay, chỉ thuộc về một số ít người.
Không phải ai cũng may mắn như Giang Từ Vãn, có thể nắm lấy được hạnh phúc.
← Ch. 069 | Ch. 071 → |