Truyện:Xuyên Nhanh – Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi - Chương 197

Xuyên Nhanh – Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Trọn bộ 217 chương
Chương 197
Thế giới 5
0.00
(0 votes)


Chương (1-217)

Lục Cảnh Thanh để mặc cho Giang Từ Vãn nắm tay đấm vào 𝖓g·ự·🌜 mình, không hề tránh né.

Chỉ là trong lòng, anh đã tức giận đến mức ⓡ⛎-ռ 𝓇ẩ-🍸.

Vừa rồi anh đã cho cô cơ hội nhưng cô không chịu thừa nhận, vẫn tiếp tục lừa dối anh.

Đây đã là lần thứ mấy rồi?

Hết lần này đến lần khác, cô coi thường sự tin tưởng của anh, trêu đùa anh như một kẻ ngốc.

Nếu hôm nay anh không bày tỏ thái độ, thì về sau chuyện này chắc chắn sẽ còn tiếp diễn vô số lần.

Sắc mặt Lục Cảnh Thanh không đổi, bình tĩnh nhìn cô khóc lóc làm ầm lên, tựa như người đang bị đánh không phải là mình.

Giang Từ Vãn thấy thế, càng tức giận, đánh mạnh hơn: "Đồ mặt dày! Đồ khốn!"

"Anh có như vậy thì sao? Anh chẳng thèm để tâm."

Lục Cảnh Thanh nhìn gương mặt cô đẫm lệ, khóc đến nỗi giống như hoa lê dính mưa, từng giọt nước mắt lấp lánh treo trên lông mi như sương sớm.

Cổ họng anh khẽ lăn lên xuống.

"Người ta nói, nói dối thì mũi sẽ dài ra. Nhưng anh thấy không hẳn như vậy, có người mũi không dài, mà lại xấu đi. Em thử soi gương xem mũi mình bây giờ có phải xấu hơn không?"

"Ô ô ô..."

Nước mắt Giang Từ Vãn rơi càng dữ dội.

Cô biết anh đang cố ý chọc giận mình nhưng cho dù hiểu rõ như vậy, cô cũng không sao khống chế được cảm xúc.

Cho dù thế nào cũng không thể nói cô xấu! Cái gì cũng có thể nói, chỉ điều đó là không!

Giang Từ Vãn vội lấy tay che kín khuôn mặt, che mũi và miệng, một tay khác vẫn liều mạng đánh anh.

Khi bàn tay sắp vung đến mặt anh, Lục Cảnh Thanh bất ngờ duỗi tay, nắm chặt cổ tay ɱả-𝖓-𝐡 🎋-𝐡ảռ-h của cô.

Anh không dùng sức mạnh nhưng Giang Từ Vãn giãy giụa kịch liệt, điên cuồng muốn thoát ra.

"Lục Cảnh Thanh, buông tôi ra!"

Cô đơn giản vung chân đá vào anh, giày còn dính bùn đất hằn lên mấy vết trên quần tây anh.

"Anh dựa vào đâu mà nói tôi xấu? Anh nghĩ anh là ai? Anh không có tư cách!"

"Dựa vào đâu à?" Lục Cảnh Thanh cúi xuống, ánh mắt sâu hun hút, "Dựa vào việc anh là một thằng ngốc bị em lừa đến xoay vòng vòng."

"Tôi không lừa anh!" Giang Từ Vãn nghẹn ngào gào lên, "Lục Cảnh Thanh, anh là đồ khốn nạn! Anh đáng đời!"

Cô vẫn không chịu thừa nhận, ngược lại còn mắng anh thậm tệ.

"Được, vậy cứ tiếp tục nói dối đi. Cứ tiếp tục xấu đi. Cẩn thận một ngày nào đó em xấu đến mức không ra khỏi cửa nổi."

Lục Cảnh Thanh buông tay, lùi nửa bước.

Anh đứng quay lưng về phía cánh cửa rộng mở, ánh sáng và bóng tối giao nhau khiến gương mặt anh càng thêm lạnh lùng.

Toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh khiến người khác không dám lại gần, cảm giác áp bức đến ngạt thở.

Giang Từ Vãn trong lòng thoáng run sợ, nhưng cơn phẫn nộ vẫn áp chế tất cả.

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, nước mắt như hạt châu đứt chuỗi rơi xuống liên tục: "Tôi không nói sai!"

Lục Cảnh Thanh thấy cô vẫn ngang bướng, lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội.

Anh nhếch khóe môi, bật ra một tiếng cười châm chọc.

Giang Từ Vãn nhìn ánh mắt anh lạnh lẽo đến mức thấu xương, lập tức hiểu rằng mọi việc hôm nay đều đã bị anh nhìn thấu.

Trong phút chốc, cô cảm thấy mình chẳng khác nào một vai hề.

Sự thật vốn đã chẳng giấu nổi, vậy mà giờ còn phải đối mặt với sự chế giễu của anh.

"Đúng, tôi lừa anh đấy! Thì sao nào? Hôm nay tôi chính là đi gặp người khác!"

Giang Từ Vãn gào lên, bất chấp tất cả.

Nếu không trút hết cơn tức trong lòng, cô chắc chắn sẽ nghẹn 🌜𝒽ế.t mất!

"Thương Minh Vũ tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần! Tôi muốn gặp anh ấy! Nếu không phải ba tôi é.🅿️ 🅱️.⛎.ộ.c phải đính hô·n với anh, thì từ đầu tôi đã ở bên anh ấy rồi! Anh ngay cả một sợi tóc của anh ấy cũng không bằng!"

Chương (1-217)