Thế giới 5 (2)
← Ch.185 | Ch.187 → |
Giang Từ Vãn biết hắn hiện tại không vui, giọng nói cố ý nâng cao thêm một chút.
Đây là cô cố tình khiêu khích hắn, cũng là để tự cho mình thêm can đảm.
"Em nói toàn là sự thật, chẳng lẽ bản thân anh không rõ sao? Những chuyện đó anh trong lòng chẳng lẽ không biết chắc à?
Còn nữa, về sau anh đừng có cho mấy cái xe cũ nát đó đến đón em. Ngồi bên trong thật sự rất khó chịu, biết không? Em không muốn ngồi xe cũ của anh nữa!"
Xe của Lục Cảnh Thanh vốn không nhiều, cũng không giống Thương Minh Vũ - gara toàn siêu xe đắt đỏ.
Ngay từ đầu, anh mua xe chỉ để đáp ứng nhu cầu đi lại hằng ngày, phổ thông, tiện dụng, giá cả cũng không quá đắt. Về sau bởi vì thường xuyên phải đi xã giao, cần giữ thể diện, anh mới bỏ tiền mua một chiếc Bentley.
Có mấy lần đúng lúc chiếc Bentley đem đi bảo dưỡng, anh liền lái chiếc xe thường ngày tới đón Giang Từ Vãn. Cô trước nay chưa từng nói ra bất mãn, nên anh cũng không ngờ cô lại để ý chuyện này.
Lục Cảnh Thanh thoáng lặng người, không biết nên giải thích thế nào.
Trong lúc anh còn đang do dự, Giang Từ Vãn lại ♓ⓤ●ⓝ●𝐠 ♓ă𝐧●🌀 bồi thêm một câu: "Xe của anh không chỉ cũ nát mà còn xấu nữa! Anh đúng là một kẻ nhà quê thô kệch..."
Lúc đầu, Lục Cảnh Thanh còn định kiên nhẫn dỗ cô, nhưng lúc này thì hoàn toàn không thể mở miệng.
Mà anh càng trầm mặc, Giang Từ Vãn lại càng kiêu ngạo.
Cô còn định chộp lấy gối đầu để ném vào anh. Chỉ là gối đã sớm bị cô ném ra ngoài, đành phải trút giận lên chăn đang nằm.
Động tác quá mạnh, lại quên mất mình vẫn đang ngồi trên chăn, thế là cả người mất thăng bằng ngã nhào xuống giường.
Lớp vỏ chăn xộc xệch phủ lên người cô, trông hết sức lộn xộn.
Giang Từ Vãn vừa tức vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng. Cô dứt khoát kéo chăn trùm kín cả đầu, bộ dạng giống như muốn tự mình nghẹt thở cho xong.
Lục Cảnh Thanh đứng ở mép giường, nhìn cô tức giận đến nỗi ngay cả bản thân cũng không tha, cuối cùng chỉ biết bất đắc dĩ thở dài.
Anh nhịn không được bật cười.
"Anh cười cái gì?" Giang Từ Vãn biết hắn đang cười nhạo mình, giọng ồm ồm vọng ra từ trong chăn.
"Chưa thấy ai nổi giận bao giờ chắc? Lục Cảnh Thanh, anh thật phiền phức!"
Cô dùng sức đá đá chăn, rõ ràng là giận quá hóa thẹn."Anh mau đi ra ngoài, em không muốn thấy anh nữa! Mau ra ngoài đi!"
Lục Cảnh Thanh chẳng những không đi, ngược lại còn ngồi xuống mép giường. Nhìn khối chăn phồng phồng, anh đã có thể hình dung được khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng của cô lúc này.
"Nằm mãi trong đó coi chừng thiếu oxy choáng ngất." Anh duỗi tay vỗ nhẹ lên chăn, giọng điệu giống như dỗ một đứa trẻ.
Trong chăn truyền ra tiếng hừ giận dỗi, ngay sau đó Giang Từ Vãn bất ngờ hất chăn ngồi dậy.
Mái tóc rối tung, vài sợi dính trên gò má ửng hồng.
"Ai cần anh lo!"
Cô đưa tay định đánh anh, nhưng lại bị tóc vướng vào tay, thế là giật mạnh một cái. Cơn đau nơi da đầu khiến cô hít một hơi lạnh, nước mắt lập tức tràn ra.
"Ô ô ô..."
Lục Cảnh Thanh biết nếu để cô tiếp tục giận dỗi như vậy, người chịu khổ cuối cùng chỉ có cô. Quả thật anh chưa từng gặp qua ai có tính khí kỳ lạ thế này rõ ràng muốn gây sự với người khác, nhưng rốt cuộc lại làm khổ chính bản thân.
"Đừng khóc, để anh thổi khô tóc cho." Anh đưa tay muốn xoa đầu cô, cũng là cho cô một cái bậc thang để bước xuống.
Nhưng Giang Từ Vãn vẫn cứng rắn ⓒⓗ.ố𝐧.𝐠 đ.ố.𝒾."Đừng chạm vào em!" Cô né người vào trong, lung tung lau nước mắt.
"Em thích như vậy, chuyện của em không cần anh quản. Em muốn thổi thì thổi, không muốn thì thôi."
Rõ ràng vẫn còn đang giận lẫy.
Thấy vậy, Lục Cảnh Thanh cũng không ép nữa. Trong phòng lặng xuống, chỉ còn lại hơi thở nặng nề của cô.
Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ vừa yếu đuối vừa đáng thương kia, bỗng thấy lòng mình mềm nhũn.
Lục Cảnh Thanh khẽ cười, mở miệng: "Để anh kể chuyện cho em nghe nhé..."
Giang Từ Vãn chẳng muốn nghe, nhưng tai làm sao mà bịt lại được. Giọng anh vẫn truyền đến.
"Bà Vương kể rằng trong núi có loài yêu quái ă*n ⓣ♓ị*ⓣ п*🌀ườ*1. Chúng sẽ tìm cách giữ kẻ mà chúng nhắm trúng lại, bắt phải ở mãi trong núi để bầu bạn cùng chúng..."
Giang Từ Vãn lập tức cứng người.
"Dĩ nhiên, chúng không làm gì được những ai khỏe mạnh. Nhưng với những người yếu đuối, đang đói bụng, hay bệnh tật mệt mỏi, chúng sẽ nhân cơ hội len lỏi mà nhập vào... Đến lúc nửa đêm yên tĩnh..."
Anh vừa kể vừa cố tình hù dọa cô.
"Hắt xì!" Giang Từ Vãn đột ngột hắt hơi, trong lòng quả thật đã bắt đầu sợ.
Lục Cảnh Thanh đứng dậy: "Thôi, không kể nữa. Em nghỉ ngơi đi, anh cũng về phòng."
Đợi hắn đi rồi, Giang Từ Vãn nhìn mâm cháo trên bàn, cuối cùng vẫn ăn chút ít lót dạ.
Không bao lâu, bà Vương bưng thêm canh gừng đến, còn nhất định giúp cô sấy tóc. Thấy bên ngoài yên tĩnh, Lục Cảnh Thanh hẳn đã ngủ, cô liền không từ chối.
Sau một ngày đầy mệt mỏi, Giang Từ Vãn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng nửa đêm, cô lại bất ngờ tỉnh giấc.
Đèn trong phòng bật sáng, nhưng nỗi sợ vẫn không tan. Cô không muốn quấy rầy ba mẹ, liền nghĩ đến Thương Minh Vũ vốn thường thức khuya, chắc giờ này còn chưa ngủ, thế là gọi điện cho anh ta.
"Mình ngủ không được. Mình sợ quá, phải làm sao bây giờ ô ô ô..."
Giọng cô mềm yếu, vô thức làm nũng.
Ngoài cửa, bóng dáng Lục Cảnh Thanh đã đứng đó từ lâu. Anh lo cho cô, nên vẫn chưa ngủ, nghe thấy trong phòng có động tĩnh liền tới xem. Không ngờ lại bắt gặp cảnh cô gọi điện cho người khác.
Dù nghe không rõ hết, nhưng chỉ cần một chút anh đã nhận ra giọng đối phương là một chàng trai trẻ.
Ở một thành phố khác, Thương Minh Vũ nhận được điện thoại vào lúc nửa đêm, quả thực vô cùng kinh ngạc. Bình thường, Giang Từ Vãn vốn đi ngủ rất sớm, còn thường chê trách anh thức khuya hại sức khỏe.
Trong lòng anh vẫn còn giận cô khi anh bệnh nằm viện, cô chỉ đến thăm một lần, sau đó bỏ đi theo người khác công tác, cứ thế bỏ mặc anh. Nhưng nghe thấy cô khóc nức nở, mọi bất mãn đều tan biến.
"Làm sao vậy? Đừng khóc." Thương Minh Vũ dịu giọng hỏi."Không phải nói phong cảnh bên đó rất đẹp sao, sao lại đột nhiên sợ hãi? Cậu nói cho tôi biết, bây giờ cậu đang ở đâu?"
Giang Từ Vãn nức nở: "Em ở trong phòng... Ban ngày em bị lạc trong rừng sau núi, suýt nữa không tìm được đường ra... Người ta còn nói trong núi có ma ăn thịt, nửa đêm sẽ lẻn vào phòng..."
Cô càng nói càng run, thậm chí không dám nhìn ra cửa sổ.
Nghe cô chỉ là vì sợ զ·υ·ỷ, Thương Minh Vũ nhẹ nhõm hơn, an ủi: "Đừng sợ, mấy chuyện đó toàn bịa thôi. Cậu cứ bật hết đèn lên, sáng rồi sẽ không còn sợ nữa."
"Đèn mở rồi nhưng tôi vẫn sợ... Bên ngoài giống như có bóng ma"
Thương Minh Vũ biết cô nhát gan, đành tìm cách dời sự chú ý."Cậu còn nhớ hồi trước chúng ta đi ngắm sao ở đài thiên văn không? Cậu còn chụp được chòm sao Orion đó. Nó là cung thần, có thể bắn đuổi hết lũ ma զ●𝐮●ỷ kia. Cậu lấy ảnh ra xem, sẽ không sợ nữa."
Giang Từ Vãn lí nhí: "Nhưng đó là của nước ngoài, nó quản nổi ma trong nước sao..."
"Ai nói thế? Sao vẫn là sao, chỉ là tên gọi khác nhau thôi. Ở phương Đông cũng có thần canh giữ."
Cô khịt mũi: "Cậu nói bừa..."
Thương Minh Vũ bật cười, mở album, gửi cho cô một bức ảnh."Không tìm thấy ảnh sao, nhưng tôi lại thấy một 'con ma đói bụng'."
Điện thoại rung lên. Giang Từ Vãn mở ảnh, suýt chút nữa ném văng ra.
Trong ảnh, trước mặt cô là đầy bàn bánh ngọt tinh xảo, mỗi cái đều bị cắn dở. Còn trước mặt Thương Minh Vũ chỉ có một ly cà phê, anh bất đắc dĩ nhìn cô ăn.
Khóe miệng cô còn dính kem, thậm chí lè lưỡi định l**m.
Mặt Giang Từ Vãn đỏ bừng. Không ngờ hắn lại dám chụp xấu cô!
"Cậu mau xóa ngay cho tôi! Nếu bức ảnh này lộ ra, tôi còn mặt mũi nào gặp ai nữa! Mau xóa đi, đồ đáng ghét!"
Thương Minh Vũ cười to hơn: "Tôi thấy đáng yêu mà. Ngoan, ăn giỏi mới là bảo bối ngoan."
"Không cần! Cậu phải xóa ngay!" Cô gấp đến độ giơ gối lên đập.
Thương Minh Vũ nghiêm túc giả vờ gợi ý: "Chỉ có điều... môi cậu màu xanh trông hơi kỳ. Nếu đổi màu khác chắc đẹp hơn"
Nghe hắn nói, Giang Từ Vãn vội vàng mở phần mềm chỉnh sửa ảnh, chăm chú sửa từng chi tiết.
Trong lúc đó, Thương Minh Vũ tiếp tục nhắc lại những kỷ niệm trước đây, khiến cô không còn tâm trí để sợ hãi.
Không lâu sau, mí mắt cô trĩu xuống, buồn ngủ ập đến.
Nghe tiếng ngáp, anh biết cô mệt rồi, liền không nói thêm, chỉ lặng lẽ giữ máy. Trong ống nghe, chỉ còn tiếng hít thở đều đều.
Giang Từ Vãn ngái ngủ nhìn thoáng qua cửa, hình như nghe thấy có tiếng động, nhưng mí mắt quá nặng, chẳng kịp nhìn kỹ đã thiếp đi.
Ngoài cửa, Lục Cảnh Thanh vẫn đứng đó rất lâu.
Anh nghe toàn bộ cuộc trò chuyện từ chuyện ngắm sao năm xưa, đến hàng bánh ngọt quen thuộc...Cuối cùng, đề tài lại vòng về chính anh.
Giọng cô tuy nhẹ như lông vũ, nhưng từng chữ từng lời đánh giá vẫn lọt rõ ràng vào tai anh.
Nguyên bản, anh còn tưởng զ⛎·🔼·ⓝ 𝒽·ệ của họ đã có tiến triển tốt đẹp. Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.
Và điều càng khiến anh lạnh lòng hơn chính là không nghi ngờ gì nữa, Giang Từ Vãn có một người bạn trai thân thiết khác. Người đàn ông mà cô nửa đêm gọi điện, rõ ràng chính là người mà hôm nọ cô nhất quyết đến thăm dù bỏ mặc anh.
Bọn họ trò chuyện tự nhiên đến mức т𝒽â*𝖓 mậ*t, chứng tỏ tình cảm sâu đậm từ lâu.
Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, kéo bóng dáng Lục Cảnh Thanh dài lê thê.
Anh không dừng lại nữa, xoay người trở về phòng mình.
Nắm tay ş𝐢ế-𝖙 ⓒ𝒽ặ-✝️, khớp xương trắng bệch.
Trong lòng cuộn lên sóng lạnh.
Cánh cửa khẽ khép lại, vang lên tiếng trầm đục. Như có thứ gì trong lòng anh, lặng lẽ vỡ vụn một góc.
← Ch. 185 | Ch. 187 → |