Truyện:Xuyên Nhanh – Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi - Chương 154

Xuyên Nhanh – Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Trọn bộ 217 chương
Chương 154
Thế giới 4
0.00
(0 votes)


Chương (1-217)

Tới hỏi thăm tin tức quả thật là người do Chu Khoa sắp xếp.

Ngày đó Thẩm Mộ Hành bảo hắn đi điều tra tình hình gần đây của Giang Từ Vãn.

Vốn dĩ việc này chẳng có gì, loại chuyện như vậy bao năm nay hắn đã làm không biết bao lần.

Nhưng kỳ quái chính là, cuối cùng Thẩm Mộ Hành lại cố ý thêm một câu, hắn nhấn mạnh phải làm sao cho Giang Từ Vãn không được biết.

Trong lòng Chu Khoa liền thấy khó xử, suy nghĩ hồi lâu về dụng ý thật sự của Thẩm Mộ Hành.

Nếu chỉ là ý nghĩa trên mặt chữ, Thẩm Mộ Hành căn bản không cần cố tình dặn dò. Bởi lẽ, từ trước đến nay hắn vốn dĩ đã làm việc kín đáo, chưa từng để lộ ra ngoài, cũng chính là được ngầm chấp thuận.

Mà lần này, Thẩm Mộ Hành lại phải nhấn mạnh như thế, điều đó nói lên cái gì?

Nói lên rằng hắn có dụng ý khác ẩn sau.

Mỗi khi dính tới chuyện của Giang Từ Vãn, Thẩm Mộ Hành luôn có chút khác thường.

Theo lẽ thường, Chu Khoa đáng ra phải nghĩ, hiện tại bản thân không thể xử lý như bình thường.

Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra kết luận, Thẩm Mộ Hành hẳn là đang nói ngược.

Nói "đừng để cô biết", nhưng thật ra là muốn cho Giang Từ Vãn biết!

Không chỉ muốn cô biết, còn muốn cô hiểu rằng hắn vẫn luôn âm thầm để ý, vẫn luôn tìm kiếm cô.

Vì thế, Chu Khoa liền cố tình làm rình rang, phái người đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của Giang Từ Vãn, sợ thiên hạ không hay biết, còn dặn họ lựa chỗ đông người, lựa thời điểm dễ bị chú ý mà hỏi.

Một phen thao tác này xuống, đừng nói hàng xóm, mà ngay cả không ít người lạ cũng đều đã biết.

Nhưng hành động ấy lại khiến Giang Từ Vãn kinh hãi.

Thẩm Mộ Hành huy động nhiều người như vậy để tìm cô, chẳng lẽ hắn muốn ra tay với cô thật sao?

Giang Từ Vãn sợ đến mất ăn mất ngủ mấy hôm liền. Ban đêm nằm xuống cũng trằn trọc, không sao chợp mắt được.

Tối hôm ấy, mưa to trút xuống ngoài trời.

Giang Từ Vãn lười chẳng muốn ra ngoài, liền lấy điện thoại đặt một suất cơm hộp.

Không bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Cô cũng chẳng nghĩ nhiều, cho rằng người giao cơm tới, liền trực tiếp mở cửa.

Ai ngờ, mở ra lại thấy Thẩm Mộ Hành đang đứng đó.

Áo khoác đen của hắn vương đầy hạt mưa, cả người toát ra hơi lạnh ẩm ướt.

Tóc hắn bị nước mưa làm ướt, vài sợi rũ xuống trán, che đi đôi mắt u tối không lộ chút cảm xúc.

Dưới sống mũi thẳng tắp, môi mỏng khép chặt thành một đường, cằm còn vương chút xanh râu lờ mờ, càng làm tăng thêm vài phần lạnh lùng xa cách.

"Anh, anh tới đây làm gì?" Giang Từ Vãn lùi lại theo bản năng, phía sau chạm vào cánh cửa.

Thẩm Mộ Hành chẳng để cô kịp phản ứng, bước chân dài thẳng tắp vượt qua ngưỡng cửa, giày da đạp lên sàn gỗ cũ kỹ nhưng sạch sẽ.

Ánh mắt hắn đảo qua một vòng.

Căn nhà nhỏ này còn chẳng rộng bằng phòng tắm trong biệt thự. Vừa bước vào đã có thể nhìn thấy chiếc giường đơn kê ngay đó.

Trên gối còn vắt bừa chiếc áo 𝖓*𝖌*ự*🌜 ren đen, rõ ràng cô chưa dọn dẹp, lười biếng đến mức chẳng buồn gấp chăn.

Đánh giá xong, hắn xoay người nhìn thẳng cô.

Trong lòng hắn vốn tưởng cô vẫn ở căn biệt thự kia.

Nhưng tra mới biết, cô đã sớm dọn đi, đến sống trong căn hộ nhỏ vừa cũ vừa tồi tàn lại chẳng an toàn này.

Thẩm Mộ Hành vốn không định quản, cô thích ở đâu thì ở đó.

Nhưng do dự vài ngày, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà tới tìm.

Dù hai người đã đoạn tuyệt nhưng hắn không phải loại người hẹp hòi, đã đưa thì không đòi lại.

Cô căn bản chẳng cần thiết vì vậy mà rời khỏi biệt thự, đến mức phải chui rúc trong chỗ như thế này.

Hôm nay hắn tới, thật ra cũng không có ý gì khác chỉ muốn nói với cô rằng, cô có thể trở về sống.

Nhưng Giang Từ Vãn nào hiểu được lòng hắn, chỉ nghĩ hắn lại đến kiếm chuyện.

Trong lòng cô đầy cảnh giác và kháng cự.

"Anh mau ra ngoài! Đây là nhà của tôi!" cô h𝖚·п·ɢ ♓·ăп·𝖌 đuổi người.

Thẩm Mộ Hành chẳng buồn để ý, sải bước ngồi thẳng xuống mép giường.

Cũng bởi vì trong phòng thật sự chẳng có chỗ ngồi nào khác chiếc ghế duy nhất đã bị chất đầy quần áo.

Không gian cũ nát xung quanh đối lập gay gắt với áo khoác tinh xảo đắt tiền trên người hắn.

Giọng hắn mang theo ý chế giễu, ánh mắt lướt qua trần nhà bong tróc và bóng đèn đơn sơ treo lủng lẳng:

"Tiền của cô đâu? Cô đem hết cho gã đàn ông kia, để hắn mặc kệ cô ở trong cái ổ rách nát này? Hắn cho cô uống thuốc mê hồn rồi, hay là cô ngu ngốc thật vậy?"

"Liên quan gì đến anh! Tôi thích ở đây! Anh đừng xen vào!"

"Thích à?"

Khóe môi Thẩm Mộ Hành cong lên, nở nụ cười lạnh.

"Cái ổ chuột này cũng gọi là nhà? Cô thích ở chung với lũ chuột chắc? Ban đêm có khi nào bị chúng cắn chân không?"

"Anh mới bị chuột cắn ấy!" Giang Từ Vãn tức đến đỏ mắt, "Anh mau ra ngoài, tôi không chào đón anh!"

Hắn vẫn ngồi im, không nhúc nhích, càng khẳng định cô bị nói trúng tim đen.

"Không chỉ có chuột, còn có cả gián to bằng nửa bàn tay, lông lá dài ngoằng bò đầy..."

Hắn cố ý nói để dọa cô.

Quả nhiên, sắc mặt cô trắng bệch dần.

"Anh câm miệng!"

Cả người cô г-⛎-п г-ẩ-𝓎 vì tức giận.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa:

"Xin chào, cơm hộp của cô đây."

Giang Từ Vãn hít sâu, gắng gượng trấn tĩnh, xoay người ra lấy cơm.

Là lẩu cay. Vừa mở túi ni lông, mùi cay nồng nặc đã lan khắp phòng.

Thẩm Mộ Hành ngửi thấy, nhíu mày. Cô vẫn quen ăn đồ nhiều dầu nhiều muối, hại thân chẳng ít.

"Cô giờ cả ngày ăn thứ rác rưởi này?" Hắn càng thêm bất mãn, "Giang Từ Vãn, cô nghèo đến mức ngay cả cơm cũng không đủ ăn sao?"

Hắn thật sự không hiểu.

Vì sao cô tình nguyện khổ sở như vậy, mà vẫn ngoan cố đem hết tiền đưa cho người khác.

Giang Từ Vãn đặt mạnh hộp cơm xuống bàn, quay lại trừng hắn.

"Tôi ăn gì, ở đâu, không liên quan đến anh! Nếu anh rảnh quá thì về nhà ngủ đi, đừng đến đây xen vào đời tôi!"

Thẩm Mộ Hành vẫn chẳng động đậy.

Mấy ngày nay vốn đã sống trong lo âu, giờ thấy hắn im lặng như vậy, Giang Từ Vãn càng khó kiềm chế.

Cô lao tới vừa đánh vừa chửi:

"Anh chỉ biết bắt nạt tôi! Đồ khốn kiếp!"

Cô đánh không chút nương tay, như trút hết bao uất ức những ngày qua.

Thẩm Mộ Hành sợ làm cô bị thương nên không dám đánh trả, chỉ né tránh.

Rất nhanh, cổ hắn đã xuất hiện vài vết cào đỏ hằn.

"Đừng làm loạn nữa." Hắn cau mày quát.

Giang Từ Vãn khựng lại, hốc mắt đỏ hoe, vừa giận vừa tủi.

Trong lòng còn thấp thoáng sợ hãi, sợ hắn sẽ ra tay với mình.

Cô ngơ ngác nhìn Thẩm Mộ Hành.

"Hu hu hu..."

Nước mắt chẳng hẹn mà rơi, tiếng khóc nức nở vang khắp căn phòng.

Chương (1-217)