Thế giới 4
← Ch.135 | Ch.137 → |
Giang Từ Vãn sững người tại chỗ.
Sự sắp xếp bất ngờ của Thẩm Mộ Hành khiến cô trở tay không kịp.
Nhưng nhìn vào ánh mắt hắn, trong đó hoàn toàn không cho phép cô từ chối, lời muốn nói ra lại nghẹn trở lại trong cổ họng.
"Tôi muốn bao nhiêu cũng được sao?" Cô hỏi.
Lời hắn nói nghe thì dễ chịu thật, nhưng trong đầu cô lại thoáng hiện lên câu nói của Trình Cảnh Tầm ngày đó. Nếu như cô mở miệng đòi mức lương giống như Trình Cảnh Tầm một ngày một trăm vạn, một năm ba trăm triệu liệu hắn cũng đồng ý trả ư?
Với tính tình keo kiệt của hắn, đến cả chuyện cưới vợ có khi hắn còn luyến tiếc bỏ nhiều tiền ra...
Giang Từ Vãn tuy trong lòng tham nhưng vẫn tự biết lượng sức, hiểu rõ hắn chắc chắn sẽ không chịu bỏ ra quá nhiều, dù sao bản thân cô cũng chỉ là một bảo mẫu nho nhỏ mà thôi.
"Ừ, anh đang cùng em thương lượng." Thẩm Mộ Hành khẽ cúi người, vô hình tạo ra áp lực, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cô."Vậy, em muốn bao nhiêu?"
Khoảng cách giữa hai người bất giác rút ngắn.
Giang Từ Vãn ngẩng đầu, ánh mắt xoay vòng, rồi giơ ngón tay thon dài ra, vẽ trong không trung một con số "1" ngay giữa khoảng cách mập mờ kia.
"Ý là gì? Đây là bao nhiêu?" Thẩm Mộ Hành nhướng mày, trong đáy mắt thoáng hiện ý cười.
"Không muốn cho thì thôi, " Giang Từ Vãn quay mặt đi, hờn dỗi trả lời, "Anh rõ ràng biết, còn giả vờ hỏi."
Cô không đoán được mức cao nhất hắn sẵn sàng trả, chỉ có thể thăm dò trước, rồi tuỳ cơ ứng biến.
Thẩm Mộ Hành nhìn hết thảy biểu cảm biến hoá trên gương mặt cô, khóe môi nhếch lên. Hắn nhấp một ngụm cà phê, vị đắng nồng lan trên đầu lưỡi.
Đối với hắn, thêm một vạn, mười vạn hay trăm vạn cũng không khác biệt là bao. Nhưng con số lại mang ý nghĩa khác. Một khi vượt quá giới hạn, "bảo mẫu" sẽ khoác thêm sắc thái ái muội — đó là thuê bình thường, hay là bao dưỡng ngầm? Tất cả đều nằm ở sự tinh tế của những con số này.
Hắn muốn chậm rãi theo đuổi cô, chứ không phải dùng tiền bao nuôi. Trước khi ⓠ*u*@*ⓝ 𝐡*ệ chưa rõ ràng, bất cứ sự ưu ái nào bằng tiền bạc đều cần một lý do hợp lý, và phải nằm trong mức chừng mực.
"Về sau, mỗi tháng lương của em, anh sẽ tăng lên thành năm vạn. Trong nhà quản gia nhiều lắm cũng chỉ nhận con số này. Lần này đi công tác, có thể sẽ vất vả, anh thêm cho em mười vạn nữa. Em thấy thế nào?"
"Thật sao?" Giang Từ Vãn mở to mắt, không ngờ hắn lại hào phóng như vậy. Trước kia, hắn vốn là kẻ keo kiệt khét tiếng.
"Ừ." Thẩm Mộ Hành gật đầu.
"Hảo, vậy tôi đi theo anh!" Giang Từ Vãn vui mừng bật thốt, nhưng lập tức cảm thấy mình quá mức lộ liễu, bèn hắng giọng, làm ra vẻ bình tĩnh: "Nhưng tôi nói rõ trước, tôi chỉ phụ trách công việc trong phạm vi bảo mẫu. Không phải nô lệ của anh. Anh không được bắt nạt tôi, càng không được é.🅿️ b.⛎ộ.𝒸 tôi."
Đôi mắt cô mở to, kiên định nhìn hắn, nhất quyết phải có lời hứa.
"Đương nhiên, bây giờ đâu còn xã hội phong kiến, anh làm sao có thể hãm hại em được?" Thẩm Mộ Hành khẽ bật cười, đứng dậy chỉnh lại bộ âu phục.
"Em nhớ chuẩn bị đồ đạc cho tốt. Thứ sáu sáng sớm anh sẽ cho người tới đón em."
Rất nhanh, đã tới ngày thứ sáu. Giang Từ Vãn kéo chiếc vali nhỏ chờ ở đại sảnh sân bay.
Không bao lâu, Thẩm Mộ Hành cùng vài trợ lý bước tới.
Hôm nay hắn mặc một bộ âu phục màu sẫm, cổ tay gài khuy măng sét tinh xảo, từng cử chỉ đều toát ra phong thái tinh anh.
"Đi thôi." Hắn bảo trợ lý cầm lấy hành lý của Giang Từ Vãn, rồi dẫn cô đi thẳng về phía trước.
Giang Từ Vãn hơi ngẩn ra.
Tư thế này, cô đâu giống một bảo mẫu mà giống hệt vợ đi công tác cùng chồng.
Vốn cô còn nghĩ mình sẽ bị coi như khuân vác, chẳng ngờ ngay cả vali cũng không phải động tay.
Trên máy bay, cô ngồi cạnh cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn tầng mây bên ngoài.
Bên cạnh, Thẩm Mộ Hành vẫn bận rộn xử lý công việc, thỉnh thoảng mới liếc nhìn cô một cái, nhưng không mở miệng.
Mãi đến khi máy bay sắp hạ cánh, hắn mới đặt tài liệu xuống.
"B thành gần đây thời tiết không tốt, có thể sẽ mưa. Xuống máy bay nhớ vào khách sạn lấy thêm áo khoác."
Giang Từ Vãn ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ hắn để ý tới chi tiết này.
"Cảm ơn, tôi biết rồi." Cô khẽ đáp.
"Ban ngày em cứ ở khách sạn, đừng chạy lung tung, kẻo lạc mất. Chờ anh xong việc, sẽ đưa em đi dạo. Muốn mua gì, anh sẽ trả."
"Hảo." Giang Từ Vãn gật đầu, coi như phúc lợi khi theo đoàn công tác.
Quả nhiên, đến B thành liền gặp mưa bụi lất phất. Xe đưa họ đến khách sạn. Ngồi trong xe, cô nhìn ra ngoài, con phố loang loáng nước mưa, khung cảnh khác hẳn thành phố A mang theo hơi thở cổ kính trầm mặc.
Đang miên man suy nghĩ, giọng Thẩm Mộ Hành vang lên: "Đang nghĩ gì thế?"
"Không có gì, chỉ thấy mưa thế này hơi phiền, tôi thích trời nắng hơn." Giang Từ Vãn thuận miệng đáp.
Hắn khẽ cười, "Qua vài ngày sẽ nắng, lúc đó anh đưa em đi chơi."
Đến khách sạn, trợ lý đã đặt phòng từ trước. Giang Từ Vãn vừa nhận chìa khoá thì nghe hắn dặn:
"Em nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy lung tung." Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Quả nhiên, lịch trình của hắn kín mít từ chiều đến tối.
Giang Từ Vãn thong thả trở về phòng mình, tựa người bên khung cửa sổ nhìn cảnh mưa rơi.
Điện thoại sáng lên, cô chụp một tấm hình bên ngoài, kèm chữ "Đi công tác", định vị ở B thành rồi đăng lên mạng xã hội.
Nửa tiếng sau, cô được phục vụ đưa cơm tận phòng, còn chuẩn bị cả trà chiều.
Không ngờ làm bảo mẫu mà cũng được hưởng đãi ngộ như khách quý, quả thật nhờ ánh sáng của Thẩm Mộ Hành.
Đột nhiên, điện thoại reo vang.
Tên Lâm Vũ Khâm hiện lên. Giọng quen thuộc vang bên tai:"Vãn Vãn, cậu cũng tới thành phố B sao?"
Mãi tới tận đêm khuya, Thẩm Mộ Hành mới trở về khách sạn, nhưng không thấy Giang Từ Vãn.
"Cô ấy đâu?"
Hắn vốn an bài nhân viên khách sạn chăm sóc cô, bọn họ hẳn phải biết.
"Giang tiểu thư đi ra ngoài rồi ạ"
Hắn cau mày: "Đi đâu?"
Ở nơi đất khách này, cô còn có thể đi đâu?
Rõ ràng đã dặn đừng chạy loạn, vậy mà vẫn không nghe lời.
Nhân viên khách sạn cẩn thận nhớ lại: "Hình như bạn trai cô ấy cũng đang ở đây. Tôi nghe thấy họ gọi điện thoại, chắc là ra ngoài gặp bạn trai."
← Ch. 135 | Ch. 137 → |