Thế giới 4
← Ch.131 | Ch.133 → |
Thẩm Mộ Hành thong thả nuốt xuống, đáy mắt khẽ dấy lên ý cười, gật gật đầu nói:
"Cũng không tệ."
Thấy hắn cái dáng vẻ không biết xấu hổ kia, Giang Từ Vãn thật sự hết cách, chỉ có thể cầm đũa chọc chọc cái chén, gắp cái sủi cảo còn lại trong chén lên.
Trình Cảnh Tầm nếm thử hai miếng, nói:"Tôi thấy cũng khá ngon."
"Ăn ngon là được rồi."
Đã nếm qua hương vị, không có vấn đề gì, Giang Từ Vãn liền đem toàn bộ sủi cảo vừa gói xong thả hết vào nồi.
Bàn bếp sứ trắng rất nhanh đã chất đầy, sủi cảo nhân chay lẫn nhân thịt, mỗi loại đều có hai đĩa lớn.
"Các anh bưng ra ngoài đi, tôi đi pha gia vị."
Ba người ngồi ở bàn ăn, vừa ăn sủi cảo vừa trò chuyện.
Đề tài từ nhân sủi cảo kéo sang thời tiết thành phố A, rồi lại nói tới triển lãm tranh mới mở ở phòng tranh.
Thẩm Mộ Hành không nói nhiều, thỉnh thoảng chen một hai câu nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dừng trên người Giang Từ Vãn, côrất thích lắc lắc đũa, lúc cười, hoa văn hình bướm trên áo cũng rung rung theo.
Đợi đến khi ăn xong.
"Thời gian không còn sớm, tôi phải về rồi. Vừa mới nhận được tin, tạm thời có một số liệu cần sửa lại." Trình Cảnh Tầm từ trên sô pha cầm áo khoác, "Hôm nay cảm ơn cậu đã khoản đãi."
"Được thôi, vốn mình còn muốn giữ cậu chơi thêm chút nữa. Vậy trên đường cẩn thận nhé."
Giang Từ Vãn đứng dậy tiễn hắn ra cửa, ánh mặt trời chiếu lên bóng dáng mả𝖓_𝖍 🎋ⓗ_ảⓝ_h của cô.
Thẩm Mộ Hành nhìn hai bóng người giao nhau nơi cửa, trong пℊ●ự●𝒸 bỗng dâng lên một chút khó chịu mơ hồ.
Cửa vừa khép lại, phòng khách lập tức yên ắng.
"Anh khi nào thì về?" Thanh âm Giang Từ Vãn cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Thẩm Mộ Hành nghe ra, câu này rõ ràng là đang đuổi khách.
Vừa rồi cô còn không nỡ để Trình Cảnh Tầm đi, muốn giữ lại thêm một lát, mà đối với hắn thì lại hận không thể lập tức tiễn đi.
Khác biệt này thật sự quá rõ ràng.
"Tôi......"
Giang Từ Vãn nhìn chằm chằm hắn, tựa như đang suy nghĩ gì đó, "Hay là anh ở lại thêm một lát?"
Thẩm Mộ Hành khẽ sững người, ánh mắt hiện rõ kinh ngạc. Lời này đến quá đột ngột, hắn suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.
Chưa kịp mở miệng, lại nghe cô nói:"Vừa hay, chúng ta đi rửa chén luôn."
Chưa đợi hắn phản ứng, cô đã xoay người đi vào bếp.
"Tôi dọn phòng bếp, anh đem chén đũa trên bàn mang vào."
Không cho hắn cơ hội từ chối. Thẩm Mộ Hành đành đứng dậy dọn bát đũa. Trên bàn cơm, trong chén còn sót lại váng dầu từ canh sủi cảo, phản chiếu ánh đèn trần. Trong bếp vang lên tiếng nước chảy.
Giang Từ Vãn kiễng chân lấy bình nước rửa chén đặt ở ngăn tủ cao nhất, mái tóc buông hờ theo động tác mà đong đưa sau lưng.
Thấy vậy, Thẩm Mộ Hành vội mang chén đũa bỏ vào bồn, rồi đi qua:"Để tôi lấy cho."
Hắn cao lớn, chỉ cần với tay liền dễ dàng lấy xuống. Hai người lặng lẽ rửa chén, chỉ có tiếng nước và tiếng chén sứ va chạm. Thẩm Mộ Hành cảm thấy tình cảnh này có chút không thể tin nổi.
Nếu đặt vào trước kia, thậm chí chỉ mới hôm qua thôi, hắn cũng không thể tưởng tượng được mình sẽ ngồi đây rửa chén.
Hắn lén liếc nhìn cô, thấy cô chăm chú kỳ mâm, chóp mũi còn dính chút bọt nước.
Trên mặt nước trong bồn, bóng hình hai người soi chiếu thật gần.
"Anh có biết rửa không? Nếu không thì ra ngoài đi!" Giang Từ Vãn thấy hắn cọ tới cọ lui mãi mà một cái mâm rửa nửa ngày còn chưa xong, giọng lộ rõ không kiên nhẫn, "Mau đi."
"Tôi đang rửa sạch đây." Thẩm Mộ Hành trấn an, rồi chậm rãi nói thêm: "Nếu không, tôi tìm người đến giúp cô?"
Lần trước cô còn nói muốn tự tay xử lý vườn hoa, bây giờ ngày nào cũng phải rửa chén, quét dọn vệ sinh, một mình làm bao nhiêu việc thế này đúng là quá vất vả.
"Anh có biết mình đang nói gì không?" Giang Từ Vãn trừng hắn một cái như nhìn kẻ ngốc, tiếp tục dùng miếng bọt biển chà lên cái mâm, "Đúng là thần kinh."
Chính cô đã là bảo mẫu, lại còn đi thuê thêm bảo mẫu về?
Dù đầu óc có vấn đề cũng không thể làm chuyện hoang đường như thế.
Thẩm Mộ Hành ho khẽ mấy tiếng, có chút xấu hổ mà dời mắt, nghĩ có lẽ nên tìm cách khác giúp cô giảm bớt việc.
Không lâu sau
"Xong." Giang Từ Vãn lấy cái chén cuối cùng ra, bưng khay chuẩn bị cất vào tủ.
Khi xoay người, khuỷu tay cô lỡ đụng vào 𝓃*ɢ*ự*𝐜 hắn. Chiếc đĩa trượt khỏi đầu ngón tay, suýt nữa rơi xuống đất.
Cô hoảng hốt lùi lại, may mà hắn kịp đưa tay đỡ lấy eo, mới không bị ngã.
"Cẩn thận một chút." Thẩm Mộ Hành nhắc khẽ.
Giọng nói lẫn hơi thở nóng hổi phả qua vành tai hồng hồng của cô.
Giang Từ Vãn không buồn để ý đến hắn, cất đồ xong liền bước ra ngoài.
Thẩm Mộ Hành theo cô đi ra phòng khách.
Nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào sô pha, Giang Từ Vãn chỉ thấy toàn thân mệt mỏi, chẳng buồn giữ hình tượng, cả người ngả xuống sô pha.
Dép lê vứt sang một bên, để lộ ngón chân sơn màu hồng nhạt.
"Anh hẳn là vội đi rồi chứ?" Cô ôm gối gác trên bụng, giọng mang theo ý đuổi khách rất rõ, "Tôi không giữ anh nữa."
Thẩm Mộ Hành lại như không nghe hiểu, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đơn đối diện, chân dài bắt chéo, dáng vẻ thư thái.
Hắn nhìn Giang Từ Vãn đang cuộn mình trên sô pha, bỗng cảm thấy dáng vẻ hiện tại của cô so với hình tượng trước đây trong ấn tượng của hắn còn sống động gấp trăm lần.
Giống một con thú nhỏ xù lông, lười biếng duỗi người, trong đôi mắt còn ẩn chứa chút bướng bỉnh khó nén.
"Hôm nay tôi không vội." Giọng hắn thong dong, thậm chí pha chút hứng thú, "Khó lắm mới cuối tuần, nghỉ ngơi một chút cũng tốt."
Giang Từ Vãn ló đầu khỏi gối ôm, đôi mắt chớp mạnh mấy cái.
Cô nhìn gương mặt nghiêm túc của hắn, bỗng có cảm giác Thẩm Mộ Hành hôm nay hình như cố tình đối nghịch với cô.
"Tôi sắp đi ngủ trưa rồi." Cô ngồi dậy, cố ý nhấn mạnh hai chữ "ngủ trưa".
Thẩm Mộ Hành gật đầu:
"Ừ."
Giang Từ Vãn thở hắt ra, ném gối ôm trở lại sô pha.
Cô đưa tay gãi tóc, rồi chợt phản ứng lại.
Hắn không có ý định đi đúng không, cô còn nhiều cách để đuổi hắn đi.
"Anh dạo này sao cứ đến tìm tôi hoài vậy?" Cô bỗng nhìn thẳng hắn, "Anh chẳng lẽ...... thích tôi rồi?"
← Ch. 131 | Ch. 133 → |