Truyện:Xuyên Nhanh – Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi - Chương 128

Xuyên Nhanh – Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Trọn bộ 217 chương
Chương 128
Thế giới 4
0.00
(0 votes)


Chương (1-217)

Giang Từ Vãn đứng im không nhúc nhích, cũng không đưa tay ấn nút mở cửa, chẳng qua Thẩm Mộ Hành đã bước tới.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp đâ_Ⓜ️ ⓥ_à_ⓞ tận đáy mắt hắn, cái nhìn dò xét ấy như muốn nhìn thấu hắn.

Ánh mắt Thẩm Mộ Hành khẽ lay động, rồi quay mặt đi, tránh né tầm nhìn của cô.

Trong không gian chật hẹp, kín bưng này, ngay cả hô hấp của hắn cũng trở nên vô cùng rõ ràng.

"Thang máy chuyên dụng cho tầng cao hỏng rồi." Hắn ho khẽ một tiếng, giải thích một câu.

"Ừ." Giang Từ Vãn nép vào một góc, kéo giãn khoảng cách với hắn, cũng chẳng để tâm nhiều.

Cô chỉ nhìn chằm chằm con số nhảy trên màn hình tầng lầu, trong lòng chỉ mong thang máy mau chóng đi xuống.

Thẩm Mộ Hành vươn tay nới lỏng cà vạt, "Tôi cũng vừa định về một chuyến, tiện thể đưa em đi."

"Chiều nay tôi nghỉ, tạm thời không về." Giang Từ Vãn nhíu mày, giọng điệu cũng chẳng tốt đẹp gì, "Bảo mẫu cũng cần nghỉ ngơi, chẳng lẽ cả ngày chỉ để phục vụ một mình anh sao?"

Thẩm Mộ Hành không ngờ giọng cô lại mang ý châm chọc như vậy.

Theo như trước kia, Giang Từ Vãn đối với hắn hầu như luôn là gương mặt tươi cười mà giờ đây giống như biến thành một người khác, hắn vừa nói hai câu, cô đã tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

"Vậy em định đi đâu?" Thẩm Mộ Hành nghiêng người nhìn cô, cố gắng để giọng nói mình nghe tự nhiên hơn một chút "Tôi hiện tại cũng không vội, có thể đưa em đi."

Vừa nói, hắn vừa lén quan sát phản ứng của Giang Từ Vãn.

Thang máy đang chậm rãi đi xuống.

Giang Từ Vãn trầm mặc một lúc, ngay khi Thẩm Mộ Hành cho rằng cô sẽ từ chối thì cô lại mở miệng: "Tôi muốn đi đường Vân Đình. Tôi định dời mấy cái cây trong viện đi, đổi thành vườn hoa, như vậy xử lý sẽ tiện hơn. Chiều nay có sư phó tới khởi công, tôi muốn qua đó trông chừng."

Vừa hay, mấy cây muốn dời đi kia cũng rất có giá trị, cô đã liên hệ sẵn người mua, bán đi có thể thu về một khoản tiền lớn.

Thẩm Mộ Hành gật đầu: "Được, tôi đưa em đi."

Thang máy dừng ổn ở tầng một, cửa cảm ứng mở ra.

Hai người một trước một sau lên chiếc Maybach màu đen quen thuộc.

Khi đi ngang qua một trung tâm thương mại, Giang Từ Vãn lại bảo tài xế dừng xe.

Cô nói: "Nếu không thì tôi xuống đây luôn, tôi còn muốn ghé chợ gần đây mua ít đồ ăn."

Thẩm Mộ Hành: "Tôi đi cùng em."

"Anh cũng muốn đi?" Giang Từ Vãn nhíu mày.

Người như hắn, e là từ trước đến nay chưa từng đặt chân vào chợ bán thức ăn. Hôm nay bị gì vậy?

"Ừ, tôi muốn đi xem thử, vừa hay chiều nay cũng rảnh." Thẩm Mộ Hành căng da đầu đáp.

Giang Từ Vãn nhất thời cũng không lay chuyển được hắn, đành phải để hắn đi theo.

Bước qua cánh cổng sắt của chợ, cô quen thuộc mà rẽ vào quầy thịt tươi.

Thẩm Mộ Hành đi ngay sau lưng cô, mũi tràn ngập mùi tanh của thủy sản và thịt, lông mày hắn vô thức nhíu lại.

Bác Trương bán thịt thấy Giang Từ Vãn, lập tức niềm nở chào hỏi: "Tiểu Giang, hôm nay mua gì thế? Xương sườn mới chặt xong, tươi lắm."

"Lấy hai cân ba chỉ, hai cân thịt bò, thêm một cân tôm bóc vỏ."

"Được ngay."

Giang Từ Vãn rút điện thoại ra quét mã thanh toán, khóe mắt thoáng liếc thấy Thẩm Mộ Hành đang đưa mắt nhìn khắp nơi, ánh mắt mang theo vài phần tò mò xen lẫn dò xét, không nhịn được bật cười: "Đúng là chưa từng thấy qua."

Tuy hắn rất giỏi ở nhiều phương diện khác nhưng trong chuyện sinh hoạt thường ngày, hắn gần như dốt đặc cán mai.

Thẩm Mộ Hành có chút mất tự nhiên, hỏi: "Em thường tới đây sao?"

"Đúng vậy, chỗ này gần nhà, hơn nữa đồ ăn tươi nhất, giá cả cũng hợp lý."

Mua xong thịt, Giang Từ Vãn lại rẽ sang khu rau củ.

Cô ngồi xổm trước một sạp rau chọn hẹ, ngón tay bấm gãy lá non, chất lỏng xanh trắng dính trên tay.

Ngẩng đầu nhìn hắn, cô phát hiện ống quần tây chỗ đầu gối của hắn vừa sát vào chỗ bùn đất bên cạnh quầy hàng, bèn đưa tay kéo kéo tay áo hắn.

"Anh để ý một chút, bẩn rồi."

Theo lực kéo của cô Thẩm Mộ Hành cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, giày da nghiền lên một mảnh lá cải úa vàng.

"Giờ em mua mấy nguyên liệu này là định nấu món gì?"

Giang Từ Vãn tiếp tục cúi đầu chọn cải, đáp:"Mang về làm sủi cảo. Cuối tuần Trình Cảnh Tầm sẽ tới. Lần trước không phải tôi đã nói sẽ mời anh ấy ăn sủi cảo sao."

Chương (1-217)