Truyện:Xuyên Nhanh – Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi - Chương 118

Xuyên Nhanh – Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Trọn bộ 217 chương
Chương 118
Thế giới 4
0.00
(0 votes)


Chương (1-217)

Càng quan trọng hơn là, cho dù bỏ qua hạng mục nghiên cứu hiện tại thì đối với con người mấu chốt như Trình Cảnh Tầm, Thẩm Mộ Hành vẫn phải tìm cách ràng buộc, giữ chân cho chắc.

Hiện tại, nhờ vào tiềm lực tài chính hùng hậu của tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Mộ Hành có thể cung cấp cho Trình Cảnh Tầm những thiết bị tiên tiến bậc nhất, thậm chí còn mở hẳn cho anh một phòng thí nghiệm cao cấp độc lập... mới miễn cưỡng giữ được anh lại.

Nhưng đó rốt cuộc cũng không phải là giải pháp lâu dài. Ánh mắt hắn nhìn xa hơn, hướng về tương lai lâu dài.

Trình Cảnh Tầm từ nhỏ đã là một cô nhi không nơi nương tựa, vận mệnh xoay chuyển chính từ khi được cha của Thẩm Mộ Hành giúp đỡ.

Từ việc khổ học tại những ngôi trường trọng điểm trong nước, đến khi được gửi sang các viện nghiên cứu hàng đầu nước ngoài đào tạo chuyên sâu, mỗi một bước đi phía sau đều thấp thoáng bóng dáng Thẩm gia.

Chính Thẩm gia đã tiêu tốn tiền bạc và công sức để bồi dưỡng, nâng đỡ một thiên tài như anh, mới khiến anh không bị chôn vùi giữa dòng đời.

Khi ấy, biết bao tập đoàn đầu sỏ trong ngành đã đưa ra những lời mời chào cùng đãi ngộ trên trời nhưng Trình Cảnh Tầm vì biết ơn Thẩm phụ nên mới lựa chọn tiến vào Thẩm thị.

Thế nhưng, hôm nay Thẩm phụ đã già yếu.

Đợi đến ngày ông khuất núi, chưa chắc Trình Cảnh Tầm còn nể mặt Thẩm Mộ Hành.

Với giá trị to lớn trong giới nghiên cứu khoa học, bất cứ tập đoàn nào cũng sẵn sàng tranh giành để có được anh. Những kẻ chực chờ đào chân tường Thẩm thị nhiều không đếm xuể.

Mà thương trường thì như chiến trường, biến đổi chỉ trong nháy mắt.

Nếu Thẩm thị không thể nắm chắc lợi thế công nghệ thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị đối thủ thôn tính.

Đây cũng chính là mối lo thường trực trong lòng Thẩm Mộ Hành.

Trình Cảnh Tầm lại là người độc thân, không gia đình, không ràng buộc bởi thân nhân hay lợi ích gia tộc. Trạng thái "tự do" thuần túy ấy khiến anh có thể rời đi bất cứ lúc nào, không hề cố kỵ điều gì.

Thẩm Mộ Hành hiểu rõ kẻ không có gì để mất mới là kẻ khó khống chế nhất.

Một khi Trình Cảnh Tầm quyết ý ra đi, hắn hoàn toàn không còn con bài nào để kiềm chế.

Giờ đây, dù kế sách có thể thành công hay không, hắn cũng phải thử.

Chỉ cần khiến một thiên tài khoa học "không dính khói lửa phàm tục" như Trình Cảnh Tầm có chỗ vướng bận, có điều để quan tâm thì hắn mới có thể nắm được thế chủ động trong ván cờ tương lai.

Rốt cuộc, có ràng buộc thì mới có thể cân nhắc; có lo lắng thì mới lộ ra sơ hở để kiểm soát.

Khóe môi Thẩm Mộ Hành khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng đầy mưu toan và tàn nhẫn.

Giang Từ Vãn ở bên cạnh đang cúi người thu dọn mâm cơm, động tác cẩn trọng.

Ánh mắt Thẩm Mộ Hành không rời khỏi cô, dừng lại trên mái tóc buông xõa.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống, phủ lên lưng cô một tầng sáng dịu dàng.

Sườn mặt càng thêm nhu mỹ, hàng mi dài cong vút, sống mũi nhỏ nhắn mà thẳng, đôi môi hồng khẽ mím lại như trái anh đào chín mọng, khiến người ta vô cớ dấy lên xúc động muốn cắn phá.

Hình ảnh ấy làm yết hầu hắn khẽ động, ký ức đêm đó mà hắn đã cố tình kìm nén lại cuồn cuộn ùa về.

Đúng thật là một dư vị khó quên.

Hắn không thể không thừa nhận, tuy cô chỉ là một bảo mẫu, không bối cảnh, không học vấn, nhưng chỉ riêng gương mặt này thôi cũng đủ khiến bất kỳ người đàn ông nào cam tâm chìm đắm.

"Thẩm tiên sinh, tôi dọn dẹp xong rồi. Vậy tôi đi trước?" Giang Từ Vãn ôm hộp cơm sạch sẽ, mái tóc rũ xuống che đi gương mặt hồng hồng.

Tuy rằng trong lòng cô đúng là có tâm tư muốn ⓠ𝐮🍸.ế.𝖓 𝓇.ũ hắn nhưng lúc này cũng không thể nóng vội.

Những ngày này, cô định tạm thời an phận, đợi khi Thẩm Mộ Hành buông lỏng cảnh giác rồi mới tìm cơ hội ra tay.

"Khoan đã." Thẩm Mộ Hành bỗng mở miệng, giọng trầm thấp vang lên giữa không gian yên tĩnh của văn phòng, nghe đặc biệt rõ ràng.

Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào cô, sâu thẳm đến mức khiến người ta không dám đối diện:"Tiền lương hàng tháng của cô là bao nhiêu?"

Giang Từ Vãn hơi khựng lại, ngón tay 𝐬ıế*t 𝖈hặ*†, không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên hỏi như thế. Cô lí nhí đáp:

"Khoảng... tám ngàn."

Nói xong, cô c*n m** d***, trong lòng thoáng xấu hổ.

Ở Thẩm gia, lương bảo mẫu cũng phân nhiều mức khác nhau. Riêng cô, vì vụng về, hay làm sai việc, lại thường bị trừ lương, nên nhiều khi chưa chắc nhận đủ tám ngàn.

Còn những người như mẹ Vương đã làm việc hơn chục năm, kinh nghiệm dày dặn thì lương đều trên hai vạn.

Phan Minh Triết, quản gia tốt nghiệp thạc sĩ trường danh tiếng, thông thạo ba ngoại ngữ, đãi ngộ còn cao hơn, nghe đâu tới ba vạn.

Nghĩ tới đây, lòng Giang Từ Vãn càng thêm tủi thân cô chẳng có năng lực, chẳng có bằng cấp, ai cũng có thể bắt nạt.

Nhất là Thẩm Mộ Hành, hắn vừa khinh miệt, vừa trả cô ít tiền, giờ lại còn không biết xấu hổ đi hỏi thế này...

Thẩm Mộ Hành gật gù, trầm ngâm giây lát, rồi lại hỏi: "Hôm nay cô cùng tiến sĩ Trình ăn cơm, cảm thấy thế nào?"

Giang Từ Vãn thoáng sững người, rồi mới kịp phản ứng lại hắn đang nói tới Trình Cảnh Tầm. Trong lòng không khỏi dấy lên nghi hoặc cô chỉ mới ăn một bữa cơm cùng anh ấy, sao Thẩm Mộ Hành đã biết nhanh như vậy?

Hắn cũng không vòng vo, nói thẳng: "Tiến sĩ Trình là thủ tịch nghiên cứu của công ty chúng ta, chỉ có điều anh ấy ít khi để ý tới sức khỏe bản thân. Tôi vốn định sắp xếp vài trợ lý chăm lo sinh hoạt cho anh ấy nhưng anh ấy lại không thích người lạ tiếp cận... Hôm nay thật hiếm khi thấy anh ấy sẵn lòng ở cùng em."

Nói đến đây, hắn dừng lại, ánh mắt chăm chú khóa chặt lấy cô.

"Tôi muốn giao thêm cho em một việc. Mỗi ngày lúc mang cơm tới cho tôi, em có thể tiện qua tìm anh ấy, nhắc anh ấy ăn uống tử tế... Tôi sẽ tăng lương cho em, lên hai vạn. Em thấy thế nào?"

Việc này không thể nóng vội. Để tránh khiến Trình Cảnh Tầm nghi ngờ, Thẩm Mộ Hành viện ra cái cớ hợp lý để Giang Từ Vãn có thêm cơ hội tiếp xúc với anh ta.

Cảm tình, dẫu sao cũng phải bồi đắp dần dần.

Còn về phần Giang Từ Vãn, trông cô ngốc nghếch như thế, càng không thể cho cô biết ý đồ thật sự của mình. Nếu không, với tính tình đơn thuần ấy, chắc chắn sẽ lòi sơ hở trước mặt Trình Cảnh Tầm.

Hai vạn?

Hai vạn!!!

Đôi mắt Giang Từ Vãn trợn tròn, mặt đầy kinh ngạc.

Chỉ cần cùng nhau ăn một bữa cơm, còn có thể được ăn ké đồ ngon, mà lương lại tăng gấp đôi?

Trong thoáng chốc, cô choáng váng, chưa kịp định thần.

Thẩm Mộ Hành thấy cô chưa trả lời ngay, tưởng rằng cô chưa hài lòng, vừa định mở miệng nâng lên ba vạn.

"Được ạ!" Giang Từ Vãn vội hoàn hồn, gật đầu liên hồi như gà mổ thóc, giọng phấn khích không giấu nổi: "Không vấn đề, em đồng ý!"

Thẩm Mộ Hành hơi nhướng mày, không nói thêm gì.

Giang Từ Vãn lại chợt nhớ ra điều gì, dè dặt hỏi:

"Chỉ cần cùng anh ấy ăn cơm thôi, không cần làm gì khác, phải không?"

"Đúng vậy." Thẩm Mộ Hành đáp, chẳng hiểu sao cô lại hỏi như thế.

Giang Từ Vãn khẽ gật đầu, thì thầm như tự nói với mình:

"Không phải ngủ cùng thì tốt rồi..."

Giọng cô rất nhỏ, nhưng Thẩm Mộ Hành vẫn nghe thấy.

Khóe môi hắn thoáng cứng lại, gương mặt hiện ra vài phần ngượng ngập hiếm thấy.

Trong đầu cô suốt ngày nghĩ cái gì thế không biết...

Chương (1-217)