Thế giới 3
← Ch.106 | Ch.108 → |
Ban đêm.
Giang Từ Vãn nằm trên chiếc giường lớn ɱề_ɱ 𝖒_ạ_ⓘ, bốn phía yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc. Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường nhàn nhạt xuyên qua lớp rèm mỏng, hắt lên tường và sàn nhà những bóng đốm loang lổ, trông như từng bóng ma đang nhảy múa.
Giang Từ Vãn nhìn vài lần, rất nhanh liền rụt đầu vào trong chăn, không dám nhìn thêm nữa. Lúc chạng vạng, Ôn Tu Văn có gọi điện về cho bảo mẫu, nói tối nay phải ở lại công ty tăng ca.
Chắc hẳn anh sẽ không về.
Đầu bị chăn trùm kín, hô hấp của cô cũng trở nên nặng nề, ngột ngạt.
Ban ngày những lời trò chuyện lại không ngừng tái hiện trong đầu. Khi đó, trong mắt Ôn Tu Văn có sự chờ mong lẫn thất vọng, còn có những câu dò hỏi dè dặt... Mỗi lời mỗi chữ như kim châm nhỏ, gãi ngứa vào tim, khiến lòng người rối bời.
Thực ra, việc cô thẳng thừng từ chối anh không phải vì lòng dửng dưng hay không hề có chút rung động nào. Chỉ là, cô không muốn suy nghĩ về chuyện tình cảm trong tình thế bị động như vậy. Không chỉ cô, chính Ôn Tu Văn hẳn cũng rõ, anh đang nhân lúc cô gặp khó khăn mà xen vào, cho nên mới thấy chột dạ, mới liên tục xin lỗi cô...
Điều khiến cô lo lắng hơn cả là hiệu ứng cánh bướm.
Giang Đông Thừa luôn tin rằng vạn vật đều có số mệnh, đều tuần hoàn theo quy luật cố định - dù là vật lý, đời sống, tình cảm hay cả những thứ hư vô mờ mịt, tất cả đều thông suốt với nhau.
Từ nhỏ đến lớn, ông vẫn thường nói với cô như thế.
Hồi bé, mỗi lần thấy cha vất vả làm việc, Giang Từ Vãn lại đau lòng, nhiều lần khuyên ông nghỉ ngơi. Nhưng Giang Đông Thừa luôn nói: "Ba bây giờ làm thêm một chút, mệt mỏi một chút, sau này Vãn Vãn của ba sẽ có nhiều thời gian vui chơi hơn... Nếu trong nhà ai cũng chỉ lo chơi, thì chắc chắn sẽ không yên ổn đâu..."
Mọi thứ đều phải tuân theo quy luật. Trong vật lý, năng lượng được bảo toàn; vậy trong vận mệnh, cán cân có phải cũng tính toán như thế?
Giờ đây, quỹ đạo dường như đã lệch đi rồi.
Sau khi Giang Đông Thừa gặp chuyện, cô lại sống quá an ổn, thậm chí không chịu chút khổ cực nào. Ôn Tu Văn lo lắng, chăm sóc cho cô từng li từng tí. Nhưng như vậy, liệu cảnh ngộ của cha có bị ảnh hưởng mà thay đổi? Tựa như một biến số đột nhiên xuất hiện trong phương trình khiến toàn bộ quỹ đạo vốn đã định sẵn đều bị xáo trộn.
Hiện tại, cô đang được Ôn Tu Văn che chở trong vòng tay, yên bình không lo nghĩ. Những nỗi thống khổ vốn dĩ thuộc về cô, biết đâu sẽ chuyển thành cơn bão dữ, quét về phía người cô quan tâm...
Đó là điều Giang Từ Vãn sợ hãi nhất, cũng là nỗi ám ảnh trong lòng cô, không cách nào xua đi.
Đêm mỗi lúc một sâu, thành phố náo động dần lắng xuống...
Giang Từ Vãn trằn trọc, rồi cuối cùng cũng thiếp đi. Trong bóng tối mơ hồ, cô thấy Giang Đông Thừa đầy thương tích, tuyệt vọng cầu cứu. Ông gọi với theo cô, nhưng giọng càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất hoàn toàn...
Cô cố gắng vươn tay nắm lấy, nhưng thế nào cũng không với tới.
"Ba ơi!"
Giang Từ Vãn giật mình tỉnh dậy, toàn thân 𝓇ц.п 𝐫ẩ.🍸. Phòng ngủ yên ắng, trống trải càng làm nó trở nên quạnh quẽ. Bên ngoài, trăng treo cao, ánh trăng hòa cùng ánh đèn đường hắt vào, bóng tối trong phòng như sắp hóa thành quái vật đáng sợ.
Cô ôm chặt lấy mình, tim đập dữ dội trong lồng п*ℊự*c, cổ họng nghẹn lại, nước mắt chực trào. Cô chớp mắt liên hồi, cố nuốt nước mắt trở vào.
Trong khoảnh khắc ấy, cô bất giác nghĩ đến Ôn Tu Văn.
Ban đêm, cảm xúc của con người luôn dễ bị phóng đại như vậy.
Giang Từ Vãn nằm trên giường lặng lẽ rơi lệ, gò má dụi vào gối, càng lau nước mắt càng nhiều.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng động rất nhỏ — tiếng mở cửa.
Cô nín thở, hướng mắt về phía cửa. Cánh cửa mở ra, bóng dáng quen thuộc hiện lên, mang theo cái lạnh từ ngoài trời, trông có phần mệt mỏi, như vừa mới trở về. Ôn Tu Văn không bật đèn, trong phòng chỉ le lói ánh đèn ngủ. Anh nhanh chóng nhận ra khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô.
Lông mày anh nhíu lại, ánh mắt lập tức dấy lên đau lòng.
"Sao lại khóc?" Anh bước nhanh đến bên giường, đưa tay lau nước mắt cho cô.
Những ngày qua, hầu hết buổi tối anh đều ở bên cô. Dù bề ngoài cô tỏ ra không sao, không cần ai ở cạnh, nhưng anh vẫn ở lại. Hôm nay, anh cố ý không về, vừa vì chưa biết nên đối diện với cô thế nào, vừa lo rằng cô không muốn thấy mình.
Nhưng anh không ngờ, cô lại một mình ở đây âm thầm khóc lóc như vậy.
Thật ủy khuất, thật đáng thương.
Anh nghĩ, nếu biết trước, cho dù bị cô mắng chửi hay đáⓝ-𝐡 đậ-𝓅, anh cũng phải sớm trở về. Từ trước đến nay, chẳng phải tính tình cô vẫn như vậy sao? Miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.
Anh so đo với cô làm gì chứ?
Ôn Tu Văn vòng tay ôm chặt lấy cô, như muốn gói gọn cả người cô vào lòng mình, bàn tay khẽ vỗ sau lưng, dịu giọng an ủi:"Không sao đâu, có anh ở đây rồi."
Cằm anh đặt l*n đ*nh đầu cô, ánh mắt chan chứa thứ tình cảm không thể giấu. Anh ôn nhu dỗ dành rất lâu, mãi đến khi cảm xúc Giang Từ Vãn dần ổn định lại. Nhưng khi đã ngừng khóc, cô bất ngờ đẩy anh ra, giọng lạnh lùng: "Người anh bẩn lắm, đi nhanh đi, tôi muốn ngủ."
Ôn Tu Văn cúi xuống nhìn chiếc sơ-mi nhàu nát trên người mình. Ở công ty anh đã làm việc cả đêm, sắc mặt mệt mỏi, râu ria lún phún, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ 𝐦●á●υ, đúng là trông có phần nhếch nhác.
"Anh đi tắm đã, một lát..."
Anh bỏ lửng câu nói, thấy cô đã trùm chăn kín mít, chỉ lộ ra đỉnh đầu, anh bỗng cảm thấy nói thêm cũng vô ích. Đến lúc đó, cứ trực tiếp lại gần là được nói nhiều lúc này chỉ tổ bị cô đuổi đi.
"Ngoan, em ngủ trước đi."
Giang Từ Vãn không đáp, chỉ nằm im trong chăn.
Không lâu sau, Ôn Tu Văn tắm rửa xong quay lại.
Anh mặc áo ngủ, khôi phục dáng vẻ lịch lãm thường ngày, chỉ có mái tóc còn ướt, từng giọt nước chảy dọc xuống cổ áo.
"Bên ngoài gió lớn lắm, cây cối đều nghiêng ngả." Anh chui vào giường, mang theo hơi lạnh, cố tình hạ giọng ɱề_ⓜ Ⓜ️_ạ_ı như đang làm nũng, "Anh hơi sợ, không dám ngủ một mình... Em bồi anh nhé?"
Giang Từ Vãn đá anh một cái qua lớp chăn nhưng vẫn bị cánh tay dài của anh vòng lấy, kéo cả người cô vào trong ⓝ𝐠ự.c. Tư thế quá mức 🌀.ầ.п 🌀.ũ.ı, đến nỗi cô nghe rõ tiếng tim anh đập, từng nhịp vang bên tai.
"Bên phía Giang thúc đã có tin tức." Bàn tay anh đặt lên eo cô, giọng trở nên nghiêm túc hơn, "Anh định đích thân qua đó, đưa ông về."
Dù biết lúc này đi sẽ rất nguy hiểm, khả năng gặp chuyện không nhỏ, nhưng chỉ khi chính mình đến, anh mới yên tâm.
← Ch. 106 | Ch. 108 → |