Thế giới 3
← Ch.102 | Ch.104 → |
Tòa nhà Ôn thị.
Giang Từ Vãn dựa người trên chiếc sofa da trong văn phòng của Ôn Tu Văn, chăn lông mềm phủ đến tận bụng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của cô thoáng u sầu, không vui.
Trong phòng có điều hòa giữ nhiệt độ ổn định, hơi ấm phả đều nhưng Ôn Tu Văn vẫn lo cô sẽ lạnh, nên nhất định phải bắt cô đắp thêm chăn.
Ở nhà mấy ngày liền, cô quả thật đã chán đến phát hoảng, tâm trạng luôn không được tốt.
Ôn Tu Văn muốn đưa cô ra ngoài hít thở không khí, sợ cô bị áp lực nặng nề quá nhưng cũng không yên tâm để cô đi một mình, nên hôm nay dẫn cô đến công ty.
Anh ngồi xuống cạnh sofa, đưa tay vuốt tóc cô."Còn khó chịu lắm không?"
Giang Từ Vãn chớp mắt, nhìn anh, khẽ lắc đầu:"Anh bận xong chưa?"
Vừa rồi anh ngồi ở bàn làm việc, biểu cảm nghiêm túc nên cô không dám lại gần quấy rầy.
Ôn Tu Văn dịu dàng nói: "Còn một cuộc họp nữa, chắc mất khoảng một tiếng. Em cứ ở đây chơi một lát, xong rồi anh đưa em đi ăn."
"Ừm." Giang Từ Vãn gật gật đầu: "Anh đi đi."
Chờ Ôn Tu Văn rời khỏi, Giang Từ Vãn ngẩn người nhìn qua cửa sổ sát đất ra đường chân trời thành phố.
Chỉ mới hơn mười phút, cửa lại vang lên tiếng động.
Hình như là tiếng giày cao gót.
Giang Từ Vãn ngẩng lên, thấy Kỳ Di Di bước vào.
Trên mặt trang điểm tinh xảo, người mặc váy vest đen cắt may gọn gàng, son đỏ tôn thêm vẻ khí thế đầy sức sống.
Giang Từ Vãn cúi đầu nghịch điện thoại, không để ý đến cô ta.
Theo lẽ thường, Kỳ Di Di đến chắc để báo cáo công việc cho Ôn Tu Văn. Anh không có ở đây, chờ một lúc cô ta tự nhiên sẽ đi.
Hai người vốn chẳng thân quen, cũng không có gì để nói chuyện.
Nhưng trái ngược với suy đoán, Kỳ Di Di không đi, mà rõ ràng là đến tìm Giang Từ Vãn.
"Giang tiểu thư."
Kỳ Di Di lên tiếng.
"Gần đây Giang gia xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi cũng thay chủ tịch Giang lo lắng. Chắc mấy ngày nay Giang tiểu thư ăn không ngon, ngủ không yên nhỉ?"
Giang Từ Vãn không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, đầy khinh miệt.
Chuyện của Giang gia, không đến lượt cô ta ở đây nói ra nói vào. Địa vị bản thân Kỳ Di Di cũng chẳng đáng để nhiều chuyện.
Thấy Giang Từ Vãn phớt lờ, Kỳ Di Di cũng không giận, thậm chí còn bước lại gần.
Cô ta đi thẳng đến sofa, ném mạnh một chiếc bút ghi âm lên bàn trà:"Cô tốt nhất nên nghe thứ này."
Ánh mắt Giang Từ Vãn dừng trên chiếc bút ghi âm, gương mặt thoáng hiện vẻ khó hiểu.
"Mấy ngày nay, Tu Văn vì chuyện của Giang gia mà bận rộn, đến mức nhiều dự án của Ôn thị cũng bị chậm lại... Trong mắt người ngoài, ai cũng thấy anh ấy đặc biệt quan tâm đến cô... Nhưng Giang tiểu thư, cô thật sự cho rằng Tu Văn chân thành muốn giúp cô sao?"
Giọng Kỳ Di Di không cao không thấp, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
"Cô nghĩ kỹ xem, anh ấy là người thế nào? Xuất sắc, kiêu ngạo... Nhưng mấy năm nay lại bị cô tùy tiện làm nhục, bao lần trước mặt bao người bị cô đánh, bị cô sỉ nhục... Giống như lần trước cô tát anh ấy, chắc đâu phải lần đầu?
"Cô nghĩ xem, nỗi nhục lớn như vậy, anh ấy dễ dàng bỏ qua được sao? Giờ chỗ dựa sau lưng cô không còn nữa, vì sao anh ấy vẫn phải tốt với cô?"
"Cô muốn nói gì?" Giang Từ Vãn giọng bình thản, không chút dao động."Mục đích của cô là gì?"
Cô biết rõ, Kỳ Di Di không thể nào vô cớ đến tố khổ thay Ôn Tu Văn. Sau lưng nhất định có lý do.
"Mục đích à?" Kỳ Di Di nhướng mày, hàng mi dài khẽ rung, "Tôi chỉ muốn cho Giang tiểu thư thấy rõ sự thật - chẳng hạn như, vì sao Trần phó tổng trong hội đồng quản trị Giang thị lại bất ngờ trở mặt?"
Thấy Giang Từ Vãn không nhúc nhích, cô ta cúi người, bấm nút phát ghi âm.
Tiếng điện lưu vừa qua, giọng Ôn Tu Văn trầm thấp vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
"Giang thúc tạm thời chưa về, những việc còn lại... làm phiền phó tổng Trần, ở cuộc họp hội đồng quản trị..."
"Ôn tổng yên tâm, tôi biết phải làm thế nào. Tôi vẫn luôn nghe ngài chỉ bảo..."
Giọng nịnh nọt của Trần phó tổng, Giang Từ Vãn từng nghe qua, buồn nôn như một con chuột cúc cung lấy lòng.
Hôm đó, cô không dự họp nhưng vẫn biết rõ tình hình. Chính Trần phó tổng là người mở miệng trước, kéo các cổ đông khác theo thỏa hiệp.
Cô từng nghĩ Ôn Tu Văn nắm được nhược điểm của Trần phó tổng nên hắn mới phải cúi đầu.
Nhưng nay, rõ ràng bọn họ đã thông đồng từ trước.
"Lần trước ở câu lạc bộ, tôi tận mắt thấy anh ấy gặp Trần phó tổng, mới nghe được chút tin tức." Kỳ Di Di khoanh tay, ánh mắt phức tạp, "Giang tiểu thư, cô tưởng nắm được cọng rơm cứu mạng, thật ra anh ấy đã sớm cài người của mình vào Giang thị."
"Vậy sao cô lại nói cho tôi?" Giang Từ Vãn hỏi, "Cô là người của Ôn Tu Văn, giờ lại phản bội anh ta để kể cho tôi những chuyện này. Cô nghĩ tôi sẽ tin?"
Chỉ một chiếc bút ghi âm, khả năng giả mạo quá lớn.
Ngày đó, giấy ủy quyền giả của Ôn Tu Văn chẳng phải cũng là thủ đoạn để đạt mục đích sao.
"Tin hay không là tùy cô." Kỳ Di Di quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Cô chắc hẳn cũng nhận ra, tôi thích anh ấy."
"Ban đầu tôi nghĩ, chỉ cần yên lặng ở bên cạnh anh ấy là đủ. Nhiều năm nay, tôi cùng anh ấy kề vai c𝐡-ⓘ-ế-п đấ-u, vậy mà trong mắt anh ấy dường như chỉ có cô..."
Cô ta cười nhạt.
"Nhưng tình thế bây giờ khác rồi. Tôi đã lầm. Anh ấy tiếp cận cô là vì Giang thị, ít nhất có một phần nguyên nhân như vậy. Tôi rất rõ với những gì cô đã làm anh ấy chịu đựng, anh ấy nhất định sẽ trả thù thật nặng..."
"Mà đàn ông trả thù phụ nữ, cách đơn giản nhất chính là mấy chuyện đó thôi. Gần đây, 🍳ц.@.ⓝ ⓗ.ệ giữa hai người chắc tốt hơn trước nhiều, đúng không?"
Giọng là nghi vấn, nhưng ý lại là khẳng định.
Vốn dĩ cô ta không định nói ra ngay nhưng sáng nay lúc mang tài liệu đến, tình cờ thấy Ôn Tu Văn và Giang Từ Vãn h-ô-𝓃 nhau trong văn phòng.
Cô ta thừa nhận mình đã mất kiên nhẫn nên thừa lúc Ôn Tu Văn đi họp, mới tìm đến Giang Từ Vãn để châm ngòi.
Một tiểu thư kiêu ngạo như Giang Từ Vãn, chắc chắn khó mà chịu nổi đả kích.
Kỳ Di Di tiếp tục: "Thứ nhất, tôi thật sự đồng cảm với tình cảnh của cô, không muốn cô cuối cùng trắng tay bị lừa. Thứ hai, tôi cũng không muốn cô và Ôn Tu Văn có thêm q●ц●ⓐ●n 𝒽●ệ 𝖙·hâ·𝖓 𝐦·ậ·𝖙... cho dù anh ấy chỉ coi đó là trò trả thù, chỉ là chơi đùa với cô..."
"Giang tiểu thư, tôi bây giờ là đang có lòng nhắc nhở. Chuyện đến nước này, cô nên tự nghĩ cách mà lo liệu."
Nói xong, Kỳ Di Di nhìn Giang Từ Vãn thật sâu, rồi quay người bỏ đi.
← Ch. 102 | Ch. 104 → |