Thế giới 3
← Ch.100 | Ch.102 → |
Ôn Tu Văn ý thức được mình vừa lỡ lời, cổ họng khẽ động vài cái, vội vàng nuốt nửa câu "Đôi mắt sưng như quả đào" trở vào. Ngón tay anh 💰_ıế_† 🌜♓_ặ_т thìa cháo, giọng điệu dịu lại rất nhiều: "Không xấu, là anh ăn nói vụng về. Vãn Vãn lúc nào cũng đẹp nhất."
Anh lại đưa thìa cháo đến trước mặt cô: "Nào, há miệng ra."
Giang Từ Vãn quay đầu đi, hoàn toàn không muốn để ý đến anh:"Em tự ăn được."
Cô vươn tay định lấy bát cháo mà Ôn Tu Văn không chịu buông. Trong lúc giằng co, bát cháo hơi nghiêng, may mà anh nhanh tay giữ lại. Cháo sánh ra tay, nóng rát khiến anh cau mày.
Nhưng anh vẫn kiên trì:"Để anh đú●🌴 em."
Thấy vậy, Giang Từ Vãn mới miễn cưỡng thỏa hiệp. Cô hé môi, mặc anh đưa cháo vào. Cháo ngọt, nhưng nơi đầu lưỡi lại như mang vị chua xót, chẳng còn giống mùi vị quen thuộc thường ngày. Ôn Tu Văn thấy cô nuốt xuống, lại múc một muỗng khác, lần này thổi kỹ hơn, chậm rãi: "Ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm."
Ăn được nửa bát, Giang Từ Vãn liền nắm lấy cổ tay anh:"Em không muốn ăn nữa."
Ôn Tu Văn cũng không ép. Với tình trạng hiện giờ, cô ăn được chút gì đó đã là tốt rồi.
Anh đặt bát xuống, hai tay nâng lấy khuôn mặt cô. Giang Từ Vãn chưa kịp mở lời đã bị anh ôm chặt vào ռ-🌀ự-𝒸. Anh cúi đầu tì cằm l*n đ*nh đầu cô, hít lấy mùi hương trên tóc.
"Buông ra." Cô khẽ đẩy hắn.
"Để anh ôm em một chút." Anh dịu giọng dỗ dành, "Mấy ngày tới anh có thể rất bận. Lúc anh không ở nhà, em phải nhớ ăn uống đàng hoàng, đừng như hôm nay nữa. Được không?"
Cô cứng đờ trong vòng tay anh, không đáp lại.
Một lúc sau, cô khẽ hỏi:"Ba thật sự không sao chứ?"
"Ừ, không sao cả." Ôn Tu Văn gật đầu.
Nhưng Giang Từ Vãn vẫn không mấy tin tưởng. Giọng hắn quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cô thấy bất an.
Cô nhớ đến dáng vẻ anh khi đối phó đối thủ trên thương trường - cũng ung dung, cũng lạnh lùng như thế, cho đến khi ⓝⓖ.♓ℹ️.ề.п ná.† đối phương hoàn toàn biến mất.
"Bao giờ anh trả điện thoại lại cho em?" Cô ngập ngừng, "Em biết anh không muốn em thấy những tin tức chưa chắc chắn kia, nhưng em cần biết. Với lại, anh không thể hạn chế tự do của em. Ngày mai em muốn ra ngoài."
Dù biết tình thế đặc biệt, ngoài chờ tin tức ra, cô chẳng thể làm gì. Nhưng bảo cô ngồi yên không làm gì, cô thật sự không chịu nổi.
Ôn Tu Văn giữ chặt vai cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình. Giang Từ Vãn cũng nhìn lại, không hề có ý định thỏa hiệp. Sau một hồi trầm mặc, hắn khẽ thở dài."Vậy thì cho em xem."
Anh lấy điện thoại của cô từ túi áo ra.
Màn hình vừa sáng, hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn hiện lên, đến giờ vẫn liên tục dồn tới.
Giang Từ Vãn nhìn thấy hàng chữ "Hội đồng quản trị họp khẩn cấp".
Trong hộp thư cũng có email, tập tin đính kèm là đơn liên danh của các cổ đông, yêu cầu khởi động quy trình tiếp quản công ty tạm thời.
Thậm chí còn có "Thư chuyển nhượng di sản" mang chữ ký của Giang Đông Thừa, muốn đem toàn bộ tài sản dưới tên ông chuyển cho người khác...
"Bọn họ muốn cướp những thứ của em."
Nhìn cảnh ấy, khóe môi Ôn Tu Văn nhếch lên cười lạnh:"Một lũ sâu mọt chẳng ra gì."
Không để cô xem thêm, anh cất điện thoại lại rồi ôm cô chặt hơn.
Hiện tại, điều Giang Từ Vãn nên làm chính là — không làm gì cả.
Bất kỳ hành động nào của cô đều có thể bị lợi dụng. Chỉ cần cô gật đầu, hoặc một chữ ký, một cuộc điện thoại, là bọn họ có thể thổi phồng lên ngay.
Ở yên trong nhà, đó mới là cách tốt nhất.
"Những việc này để anh lo. Em chỉ cần chờ Giang thúc trở về. Nếu như..."
Anh dừng lại, không nói tiếp, chỉ cúi đầu 𝖍.ô.ռ nhẹ lên tóc cô. Tốt nhất là không có chữ "nếu" kia bởi vì anh không muốn cô đau lòng.
Đêm khuya.
Giang Từ Vãn mơ thấy ác mộng.
Cô thấy Giang Đông Thừa bị khói dày đặc hun đến ho sặc sụa, người đầy thương tích chạy ra, rồi bị viên đạn găm trúng, ngã xuống đống đổ nát.
Ⓜá·⛎ loang đỏ người ông. Trong miệng vẫn dặn cô phải ngoan ngoãn, tự chăm sóc bản thân, vì ba không thể ở cạnh cô nữa...Giang Từ Vãn khóc lớn, đưa tay muốn kéo ông lại, nhưng thế nào cũng không chạm tới, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông bị ngọn lửa nuốt chửng.
Khi bừng tỉnh, mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả áo ngủ. Ánh đèn bàn bên giường hắt ra nhàn nhạt. Ôn Tu Văn đang ngồi ở mép giường, áo sơ mi hơi xộc xệch, mắt nhắm nghỉ ngơi.
Nghe động tĩnh, anh lập tức mở mắt.
"Ác mộng à?" Anh hỏi.
"Em... em mơ thấy ba..." Giang Từ Vãn khàn giọng, cổ nghẹn như bị nhét bông, nói mãi cũng không thành lời.
Ôn Tu Văn đứng dậy rót nước ấm, đưa đến bên môi cô: "Chỉ là mơ thôi, Giang thúc không sao cả."
Cô nắm lấy tay anh, uống từng ngụm. Sau đó lại nằm xuống. Ngoài cửa sổ, mưa bất chợt nặng hạt, rơi lộp bộp trên kính, như tiếng súng trong mơ. Giang Từ Vãn nhắm mắt, nhưng không sao ngủ được.
"Đừng sợ." Ôn Tu Văn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, như dỗ trẻ con.
"Anh đừng đi." Cô khe khẽ nói.
Anh cúi xuống nhìn, thấy nước mắt còn vương trên má, ánh mắt cô chăm chăm dõi theo, giống con thú nhỏ bị thương đang tìm nơi che chở.
Trái tim anh mềm nhũn.
Anh tắt đèn bàn, trong bóng tối kéo chăn cho cô, rồi nằm xuống bên cạnh, một tay gối dưới cổ cô để nàng dựa thoải mái hơn.
"Ừ, anh không đi đâu. Anh ở đây với em."
Giang Từ Vãn hít lấy hương quen thuộc trên người anh, cảm thấy an lòng hơn.
"Ôn Tu Văn..." Nàng khẽ gọi.
"Ừ?"
"Hừ." Cô không nói thêm, chỉ hừ nhẹ một tiếng, có chút bướng bỉnh.
Trong bóng tối, lồng 𝓃ɢ_ự_𝒸 anh khẽ rung lên vì bật cười:"Được rồi, ngủ đi."
Bàn tay còn dịu dàng xoa đầu cô.
"Chờ em tỉnh lại, có lẽ Giang thúc cũng đã về."
Giang Từ Vãn nhắm mắt, cảm nhận vòng tay ấm áp của anh.
Ngoài cửa sổ, mưa dần ngớt.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ đã sang nửa đêm.
Mơ mơ màng màng, cô nghe thấy anh vẫn vỗ nhẹ lưng mình, thì thầm bằng giọng rất thấp:
"Vãn Vãn ngoan..."
← Ch. 100 | Ch. 102 → |