Thế giới 11: Em ấy chưa chết
← Ch.476 | Ch.478 → |
Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Tiểu Ác: "Lại thêm một người không thích biểu đạt cảm xúc như cô?"
Bây giờ Tiểu Ác không ám chỉ nữa mà nói thẳng mặt, ha hả.
Tiểu Ác: "Duy trì thiết lập nhân vật nha, cốt truyện sẽ hấp dẫn hơn đó."
"Không."
"Cô... Được."
Nhất thời bầu không khí trong phòng khách có chút kỳ quái.
Ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly bớt lạnh nhạt đi vì cô biết mình càng vô tâm thì sẽ càng làm tổn thương trái tim của người cha già này. Dù gì thì ông ấy cũng là cha của nguyên chủ, cô nên đối xử tử tế với ông ấy một chút.
Hansa Kanali xấu hổ, thậm chí còn đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên ông biểu lộ cảm xúc của mình trong mấy trăm năm qua.
Hansa Kanali cố ý đánh trống lảng mà lướt qua chủ đề này: "Nếu sau này có chuyện như vậy phải đợi cha trả lời rồi mới được hành động, đừng tự lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn. Còn chuyện này thì hai đứa quá nhỏ nên đừng xen vào, cha sẽ thông báo cho Viện Nguyên Lão để điều tra kỹ."
Hai người trẻ nghe như vậy thì có chút không vui. Bị ám sát đương nhiên là phải tự tay trả thù mới sảng khoái. Hơn nữa bắt được người chủ mưu thì càng có cảm giác thành tựu.
"Cha, Lucerne Morris và con muốn tiếp tục theo chuyện này." Nguyễn Tiểu Ly tỏ rõ thái độ.
Đúng lúc này, một thuộc hạ bước vào nói mấy câu vào tai Lucerne Morris.
Lucerne Morris phất tay cho hắn lui ra.
Lucerne Morris nhìn thoáng qua Nguyễn Tiểu Ly. Nguyễn Tiểu Ly đại khái đã đoán được người thuộc hạ vừa bước vào đã nói cái gì.
Nguyễn Tiểu Ly: "Anh nói đi."
Lucerne Morris: "Thuộc hạ vừa rồi nói đã tìm được nơi giam giữ quái vật."
Tìm được quái vật kia sẽ có thể thông qua mùi vị trên vết cắn để xác định xem ai đã cắn chúng hoặc chúng biến thành quái vật như thế nào.
Trên thế giới này ngoài Ly Kanali và Hansa Kanali thì không còn ma cà rồng thuần chủng nào nữa, rốt cuộc những con quái vật đó đến từ đâu?
Vấn đề này phải được làm rõ ràng. Nếu chúng được tạo ra bằng những thứ thuốc nào đó thì phải tìm được thuốc giải hoặc phá hủy công nghệ, bởi một khi không phá hủy thì thế giới này sẽ hỗn loạn.
Nếu đã tìm được vị trí rồi vậy phải gấp rút chạy đến đó để tóm những con quái vật kia.
Hansa Kanali: "Cha sẽ dẫn người đến đó, các con ở nhà chờ đi."
Nguyễn Tiểu Ly: "Không, chúng con sẽ đi với cha."
Lucerne Morris lựa chọn không nói lời nào, nhưng chắc chắn hắn sẽ đi theo Ly Kanali.
Hansa Kanali thể hiện sự uy nghiêm của người cha nhưng Nguyễn Tiểu Ly không hề sợ ông, cuối cùng Hansa Kanali đành phải thỏa hiệp.
Ba người mang theo kỵ sĩ đến nơi giam giữ quái vật.
Nơi nhốt quái vật cách trường học không xa lắm, nên nói là người đứng sau có thế lực lớn hay là lá gan của bọn họ lớn đây?
Thợ săn canh giữ nơi này đã bị kỵ sĩ giết hết. Nguyễn Tiểu Ly căn dặn: "Kiểm tra kỹ càng, tuyệt đối không được để một người sống nào lọt mất."
Nhỡ đâu có người nào còn sống sót về báo lại thì hỏng chuyện. Bởi vì địa điểm giam giữ quái vật có vài nơi, bọn họ chỉ tiêu diệt một chỗ còn những chỗ còn lại thì tạm thời mặc kệ.
Đây là một hang động nhỏ trong mỏ than. Hang động rất dài, rất hẹp lại còn rất tối. May mắn là ma cà rồng có thể nhìn trong bóng tối.
Các kỵ sĩ canh gác ở bên ngoài cho ba người đi vào hang động.
Sau khi đi một quãng đường dài, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gào rú bên trong.
Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng răng cắn vào sắt, còn có âm thanh xé rách phát ra từ cổ họng.
Đây đều là âm thanh của quái vật.
Chúng đã không còn là con người nhưng cũng không phải là ma cà rồng, chỉ đơn thuần là quỷ hút máu.
Ba người đi thêm một đoạn nữa mới nhìn thấy quái vật bị nhốt trong lồng sắt.
Mười con quái vật chen chúc trong một cái lồng nhỏ. Chúng gặm cắn lồng sắt, trong miệng không ngừng trào ra nước bọt nhỏ giọt trên mặt đất.
Có thể nhìn ra những người này đều từng là trai tráng khỏe mạnh, có lẽ đều rất cường tráng, nhưng bây giờ lại bị tra tấn ác liệt đến nỗi trông như những con sói gầy trơ xương.
Đôi mắt trắng dã, nước bọt không ngừng tiết ra, trong miệng mọc ra hai chiếc răng nhọn hoắt và đang liên tục mài lên song sắt.
Lucerne Morris cau mày: "Rốt cuộc vì sao bọn họ biến thành như vậy?"
Đầu tiên có thể chắc chắn không phải do Ly Kanali và Hansa Kanali cắn.
Nguyễn Tiểu Ly tiến lên ngửi mùi, không nói được gì vì cô không thể ngửi ra.
Nhưng Hansa Kanali thì khác. Khoảnh khắc bước vào căn phòng này, toàn thân ông cứng đờ, khuôn mặt hoàn mỹ tràn đầy vẻ khó tin. Ông cứng rắn bước tới từng bước: "Mùi này..."
Nguyễn Tiểu Ly và Lucerne Morris phát hiện ông không bình thường, vội hỏi: "Cha nhận ra mùi này sao? Cha biết ai đã cắn họ không?"
"Ngài Hansa Kanali có manh mối gì sao?"
Hansa Kanali cố gắng bình tĩnh lại, ông im lặng một lúc rồi cẩn thận kiểm tra dấu vết trên cổ quái vật, cuối cùng ông tỏ ra không thể tin được mà lùi lại phía sau vài bước: "Không thể nào... Mấy trăm năm trước ta đã tận mắt nhìn thấy em ấy..."
Sao lại thế này? Cuối cùng là có hiểu lầm gì?
Rõ ràng ông đã tận mắt nhìn thấy em ấy chết, con dao bạc kia còn cắm trong trái tim em ấy.
Ông đã quét sạch cả một đội thợ săn mà cũng không thể mang xác em ấy về.
Em ấy chưa chết sao?
Hansa Kanali nghi ngờ mà rơi vào ký ức đau buồn, dường như ông nhìn thấy người yêu của mình đang chết trước mặt mình một lần nữa. Cơ thể giống như bị điểm huyệt đứng yên.
Nguyễn Tiểu Ly nắm chặt tay ông: "Cha?"
Hansa Kanali cảm nhận được tay của mình đang bị nắm, ông cúi đầu và nhìn thấy khuôn mặt giống với người yêu của mình đến bảy phần: "Kiều Kiều, em có biết anh nhớ em nhiều thế nào không?"
Lucerne Morris nhíu mày, nhanh chóng kéo Nguyễn Tiểu Ly ra: "Ngài Hansa Kanali có phải đã nhận lầm người rồi không?"
Đột nhiên bị ngắt lời, Hansa Kanali cũng tỉnh táo lại, sau đó mới ý thức được mình vừa nói gì. Ông không biết phải đối mặt với con gái mình như thế nào bèn quay đầu đi: "Xin lỗi... Cha biết những người này bị ai cắn."
"Ai cắn?"
Nguyễn Tiểu Ly và Lucerne Morris không còn thời gian để nghĩ xem Kiều Kiều trong miệng ông là ai, bây giờ họ chỉ muốn biết người nào đã cắn quái vật.
Hansa Kanali nhìn sang đám quái vật, ngửi mùi hương quen thuộc phát ra từ vết thương, cuối cùng nhắm mắt lại, nói với giọng run run: "Vợ của ta, em gái yêu quý nhất của ta, mẹ của Ly Nhi."
Nói đến ba lần, ông đã rất chắc chắn.
Mùi hương này, dấu răng này dù có mấy trăm năm sau ông cũng không quên được, bởi đó là mùi hương và dấu vết của người ông yêu để lại.
Lucerne Morris đã đoán trước được đáp án này, dù sao năm đó sau khi phu nhân Kanali bị thợ săn giết chết đã không tìm thấy xác.
Nguyễn Tiểu Ly có chút kinh ngạc.
"Tiểu Ác..."
Tiểu Ác mỉm cười: "Trong cốt truyện không có tí nội dung nào liên quan cái này."
← Ch. 476 | Ch. 478 → |