Thế giới 10: Nghiêm túc nói chuyện
← Ch.427 | Ch.429 → |
Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly đã biết rõ tính tình của Nam Khải Lận, nhưng lúc này tận tai nghe thấy hắn nói những lời tàn nhẫn như vậy, Nguyễn Tiểu Ly vẫn âm thầm rơi lệ thay cho Khổng Tinh.
Nam Khải Lận tiếp tục thúc giục: "Cho tôi mượn điện thoại một chút. Nếu đã mời mà cô ta không chịu đi thì để cảnh sát đến mời đi."
Khổng Tinh nhìn Nam Khải Lận lôi kéo Nguyễn Tiểu Ly, nghe hắn nói muốn gọi cảnh sát đến để mời cô đi thì Khổng Tinh liền tỏ vẻ không thể tin được: "Anh Nam, sao anh lại vô tình như vậy? Em quấn lấy anh là vì em thích anh, em chỉ đang theo đuổi anh thôi. Anh có thể nhìn về phía em một chút được không?"
Nam Khải Lận nhíu mày: "Cô thích tôi nhưng tôi không thích cô. Bây giờ việc theo đuổi của cô đối với tôi chính là phiền phức."
Hơn nữa hắn cũng không thấy cô ta thích mình được bao nhiêu. Thích không phải thế này, đây cùng lắm chỉ là muốn chinh phục mà thôi.
Khổng Tinh khóc lóc ngất trời: "Anh Nam, anh có thể nói cho em biết anh thích kiểu con gái nào không? Em có thể trở thành kiểu anh thích mà."
Nam Khải Lận cảm thấy những gì mình nói đã rất rõ ràng, hắn cũng biết cho dù mình có nói gì thì Khổng Tinh cũng sẽ không nghe lọt tai.
"Mời đi cho, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát."
Thật ra hắn có thể trực tiếp kéo cô ta ra ngoài, nhưng Nam Khải Lận lại không muốn chạm vào Khổng Tinh dù chỉ một chút.
Khổng Tinh khóc lóc, sau đó nhìn về phía Nguyễn Tiểu Ly: "Anh thích cô ấy đúng không? Tại sao tối nay cô ấy lại ở đây? Hai người ở chung?"
Hôm nay khi trở lại tiệm thì cô đã nghe tin Nam Khải Lận xin nghỉ việc, cô còn trách chú mình đã tùy tiện đuổi người ta, đồng thời chú đã nói với cô rằng Nam Khải Lận và Nguyễn Tiểu Ly sống chung với nhau. Vốn dĩ lúc đầu Khổng Tinh còn không tin...
"Nam Khải Lận, anh đừng ở chung với cô ta, đừng thích cô ta được không? Anh đừng bị cô ta gạt. Anh có biết cô ta đã chơi bao nhiêu bạn trai không? Mỗi đêm đều đi quán bar với nhóm con trai mà còn là chơi cả đêm. Người như vậy không xứng với anh."
Khổng Tinh bắt đầu giậu đổ bìm leo, dốc hết từ ngữ để nói Nguyễn Tiểu Ly thành một đứa con gái lêu lổng.
Đi quán bar thì nhất định phải lêu lổng sao? Có nhiều bạn khác giới cũng là lêu lổng à?
Cả căn phòng chỉ có tiếng nói của Khổng Tinh. Cô ta không hề thấy bản thân đang ở tình cảnh xấu hổ, chăm chăm chỉ dựa vào suy nghĩ của mình mà đi bôi xấu Cung Lâm Ly.
Vẻ mặt Nam Khải Lận rất lạnh.
Nguyễn Tiểu Ly đứng một bên tỏ vẻ không quan tâm như thể những gì Khổng Tinh đang nói không có chút gì liên quan đến cô.
"Câm miệng."
Nam Khải Lận không thể chịu đựng được nữa, hắn dùng một tay nắm lấy áo Khổng Tinh rồi đẩy cô ta ra khỏi cửa.
Khổng Tinh bị hoảng sợ, cô ta không ngờ Nam Khải Lận lại làm ra hành động không lịch thiệp như vậy.
Lịch thiệp?
Ngay cả người mà Nam Khải Lận cũng từng giết, đôi tay hắn đã nhuốm máu cũng trên dưới trăm mạng người, bây giờ chỉ đẩy cô ta ra khỏi cửa xem như là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.
"Sao anh lại đẩy em? Anh không tin những gì em nói hả? Em có bằng chứng chụp được cô ta đi quán bar."
"Tôi biết hết, nhưng nó có liên quan gì đến cô, cô Khổng?"
"..."
Nguyễn Tiểu Ly ngáp một cái: "Hai người nói chưa xong sao, có muốn cút chung luôn không?"
Tiểu Ác: "Phụt, hahaha..."
Sắc mặt Nam Khải Lận lập tức sững sờ, sau đó hắn đóng sầm cửa lại: "Xong rồi, đã xong rồi, cô ta sẽ đi ngay thôi. Lâm Ly, cô đừng tức giận."
"Phụt..." Tiểu Ác đang cố nhịn cười.
Nguyễn Tiểu Ly liếc mắt nhìn hắn một cái: "Tôi không thích người khác đến nhà làm ầm ĩ. Nếu anh muốn dính líu đến cô ta thì mau chuyển ra khỏi đây đi. Yêu đương cãi nhau thì đừng tìm tới chỗ tôi gây rối, làm bẩn mắt tôi."
Vì cô đã trở lại nên Nam Khải Lận đang muốn nói chuyện nghiêm túc một đợt. Nhưng khi nghe đến đây, hắn lập tức như chết lặng.
Nguyễn Tiểu Ly ra ban công lấy quần áo.
Nam Khải Lận đi theo: "Tôi không có yêu đương với Khổng Tinh."
"Ừm."
Có lệ.
Nam Khải Lận tiếp tục giải thích: "Tôi biết cô không thích ồn ào. Hôm nay là lỗi của tôi vì đã cho loại người đó vào nhà, sau này tôi sẽ không như thế nữa."
"Ừm."
"Lâm Ly... cô để ý đến tôi một chút được không? Từ đêm qua đến giờ cô cứ lạnh nhạt với tôi mãi. Cô tức giận chuyện gì có thể nói cho tôi biết được không?" Nam Khải Lận hỏi một cách chân thành và tha thiết, trong ánh mắt hắn nhìn cô có sự cẩn trọng, và cả... ấm ức.
Ngày hôm đó hắn không có chìa khóa vào nhà, ở ngoài kiếm cô cả một ngày, đợi ở cửa đến tận khuya thì cô mới quay lại. Nhưng sau khi trở về thì cô lại không thèm nhìn hắn lấy một vài giây. Hôm nay làm đồ ăn xong, hắn đợi cô cả một ngày mà cô mãi không chịu về.
Nam Khải Lận biết cô đang tức giận.
Nguyễn Tiểu Ly lấy quần áo phơi trên ban công xuống, đó là một chiếc váy dài màu đen cổ chữ V khoét sâu và đồ lót. Cô cầm chúng trên tay rồi quay đầu lại: "Tôi không có giận, anh không phạm lỗi với tôi cũng không mắng tôi thì tại sao tôi lại giận anh?"
"Lâm Ly, cô đang nói dối."
Nguyễn Tiểu Ly muốn vào nhà, nhưng Nam Khải Lận đã dùng cơ thể của mình để chặn cô lại.
"Nói chuyện với tôi đi. Ban ngày cô đi đâu? Bên ngoài nóng như vậy, hôm nay cô ăn gì chưa?"
Trước đây tuy Nam Khải Lận cũng rất tinh tế và quan tâm đến mọi người nhưng không nói nhiều, vậy mà bây giờ hắn lại nói rất nhiều vì bản thân không cảm thấy an toàn, hắn rất để ý đến thái độ của Cung Lâm Ly đối với hắn.
"Nam Khải Lận, có thể để tôi cất đồ rồi mới nói chuyện được không? Bây giờ như vậy anh không thấy xấu hổ sao?" Nguyễn Tiểu Ly bất lực.
Nam Khải Lận nhìn thoáng qua quần áo Nguyễn Tiểu Ly cầm trên tay, ngay lập tức mặt hắn đỏ bừng lên, còn hai tai cũng tê rần từng đợt. Hắn vội dời mắt đi chỗ khác và tránh đường.
Nguyễn Tiểu Ly cầm quần áo vào phòng.
Trong không gian tối đen như mực, Tiểu Ác che hai mắt, nói: "Chậc chậc, nam chính làm Thừa tướng nhiều năm như vậy mà chẳng lẽ chưa bao giờ nhìn thấy yếm hay gì đó đại loại vậy của con gái sao?"
Nguyễn Tiểu Ly liếc nhìn qua đồ lót của mình: "Yếm đâu có gợi cảm bằng cái này."
Tiểu Ác: "Hahaha, Tiểu Ly, cô xấu thật đó."
Nguyễn Tiểu Ly bật điều hòa trong phòng ngủ, đem quần áo trải ra giường để phơi mát. Trong mùa hè nóng bức thế này mà phơi quần áo ngoài trời cả ngày thì quần áo sẽ rất nóng.
Nam Khải Lận đứng trong phòng khách, đầu óc hắn hiện tại toàn là món đồ nhỏ lúc nãy.
Chết tiệt, đáng lẽ ra hắn không nên nhìn nó. Liệu cô ấy có cảm thấy mình không tôn trọng cô ấy hay không?
Ngay khi Nguyễn Tiểu Ly đi ra, cô nhìn thấy Nam Khải Lận vẫn đứng ở chỗ cũ, đầu cúi xuống, vẻ mặt không rõ, không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
"À, Nam Khải Lận, khi anh nghỉ việc chủ tiệm có trả tiền lương cho anh không?"
Nam Khải Lận không biết tại sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này, hắn trả lời: "Không có."
"Anh không đòi ông ta?"
"Không có."
Nguyễn Tiểu Ly: "...Ngu muốn chết."
Đã làm việc được nửa tháng rồi, vậy mà khi nghỉ việc thì tiền lương cũng không biết đòi. Giờ ném anh ra đường ngủ luôn cho rồi.
Nguyễn Tiểu Ly dựa vào khung cửa, khoanh tay cười nói: "Không có tiền rồi anh sống thế nào? Tôi thấy chủ tiệm rất thích anh, nhất là cháu gái của ông ta, thích anh đến độ theo về đến cửa để theo đuổi anh luôn kìa. Anh hoàn toàn có trở lại tiệm làm việc, nói không chừng còn được lương cao hơn đó ~"
Giọng điệu âm dương quái khí.
Sắc mặt của Nam Khải Lận tối sầm lại: "Lâm Ly, nói chuyện nghiêm túc đi."
← Ch. 427 | Ch. 429 → |