← Ch.159 | Ch.161 → |
Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Xoài
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Lần này, Lệ Thâm Bạch xuất hiện ở phim trường cũng chỉ để muốn xem diễn viên mà đạo diễn đã chọn có thể diễn đến mức độ nào mà thôi.
Sau khi xem diễn xuất của Nguyễn Tiểu Ly, Lệ Thâm Bạch cực kỳ hài lòng, thái độ lúc nói chuyện với đạo diễn cũng tốt hơn trước nhiều làm đạo diễn có chút thụ sủng nhược kinh (*).
(*) thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà lo sợ.
Lệ Thâm Bạch dặn dò đạo diễn vài chuyện xong rồi nhìn thời gian, lúc đang chuẩn bị xoay người rời đi thì lại nói vu vơ một câu: "Phân cảnh lúc nãy không tệ."
Đạo diễn vừa nghe lời này, trên mặt lập tức nở một nụ cười tươi rói, liên tục gật đầu: "Lệ tổng nói đúng, quả thật biểu hiện Nguyễn Tiểu Ly rất đáng để thưởng thức. Tuy cô ấy cũng có thể được xem như là một nửa người mới nhưng lại không hề nóng vội, cảnh quay nào cũng có thể làm rất tốt, hơn nữa còn chưa bao giờ than khổ hay mệt gì."
Lệ Thâm Bạch nghe vậy, trong đầu liền hiện ra hình ảnh Nguyễn Tiểu Ly đứng dưới mưa to vừa nãy, không khỏi nhíu mày: "Bảo người đi lấy khăn lông cho diễn viên lau khô đi."
Đạo diễn lại tiếp tục gật đầu. Thời điểm khăn tắm được người mang đến, bên cạnh có không ít người đổ dồn ánh mắt vào Nguyễn Tiểu Ly.
"Chị Tiểu Ly đã lấy được lòng của đạo diễn rồi nha. Cuộc sống ở đoàn phim sau này chắc chắn sẽ không tệ."
Nghe thấy lời khen từ người bên cạnh, Nguyễn Tiểu Ly không thèm để tâm, chỉ ngẩng đầu và cười cười với cô gái vừa lên tiếng.
Về phần Lệ Thâm Bạch, vốn dĩ hắn chỉ lặng lẽ đến kiểm tra tiến độ của đoàn phim nên không mấy người để ý đến sự hiện diện của hắn. Do đó, toàn bộ quá trình quay phim của cả đoàn vẫn diễn ra một cách khẩn trương và trật tự như cũ.
Sau khi quan sát cảnh quay của một vài người, Lệ Thâm Bạch không tránh khỏi thất vọng. Tuy rằng diễn xuất của những người này không tệ, nhưng lại có chút thua kém màn thể hiện kinh tâm động phách và cực kỳ hấp dẫn vừa rồi của Nguyễn Tiểu Ly.
Nhìn được một vài cảnh, Lệ Thâm Bạch thật sự không còn hứng thú muốn xem nữa, rất nhanh đã đứng dậy rời đi.
Bất kể Lệ Thâm Bạch có đến hay không, đã ở đây bao lâu cũng đều hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng của Nguyễn Tiểu Ly. Cho đến lúc Lệ Thâm Bạch rời khỏi, cô cũng nhanh chóng tiếp tục tập trung vào sự nghiệp quay phim của mình.
Thế nhưng, trong khi Nguyễn Tiểu Ly luôn diễn rất tốt và cực kỳ được cả đoàn phim yêu thích thì ngày tháng ở phim trường của Nguyễn Mộ Mộ lại không được tốt như vậy.
"Nguyễn Mộ Mộ, biểu cảm của cô như vậy mà coi được à? Rốt cuộc cô đã đọc qua kịch bản chưa? Diễn lại!"
Trong lúc Nguyễn Tiểu Ly đang ngồi uống trà thì bỗng nghe thấy tiếng quát lớn của đạo diễn. Cô bất giác nhếch miệng cười, liếc nhìn Nguyễn Mộ Mộ một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Nguyễn Tiểu Ly không quan tâm đến lời mắng mỏ của đạo diễn dành cho Nguyễn Mộ Mộ, nhưng Nguyễn Mộ Mộ lại cảm thấy khá mất mặt, vì thế không kiềm được mà liếc nhìn xung quanh một vòng.
"Rất xin lỗi đạo diễn."
Nguyễn Mộ Mộ luôn có cảm giác mỗi lần đạo diễn gọi cô để chỉ đạo thì mọi người xung quanh đều giống như đang cười nhạo cô. Mang tâm trạng này, đương nhiên Nguyễn Mộ Mộ sẽ càng quay càng lơ đễnh, một phân cảnh này thôi đã bị NG đến 3 lần mà vẫn chưa xong. Cuối cùng, đạo diễn chỉ có thể phất tay để cho Nguyễn Mộ Mộ đi ra nghiên cứu lại kịch bản.
Sau khi Nguyễn Mộ Mộ trở lại nơi nghỉ ngơi, nét mặt của cô không khỏi biến đổi, bởi vì đúng lúc cảnh quay kế tiếp là của Nguyễn Tiểu Ly.
Do cảnh quay hắc hóa của Nguyễn Tiểu Ly trước đó vô cùng chấn động lòng người nên địa vị của cô trong lòng mọi người giờ đã khác.
Lúc Nguyễn Tiểu Ly vừa đi lên, tiếng ồn ào bên cạnh cũng dần biến mất giống như tất cả đều đang chờ đợi cô biểu diễn. Nguyễn Mộ Mộ không khỏi nghiến răng khi nhìn thấy cảnh này.
"Tốt lắm Nguyễn Tiểu Ly. Diễn xuất của cô càng ngày càng giỏi."
Nguyễn Mộ Mộ nghe thấy vị đạo diễn cực kỳ nghiêm khắc lại mở miệng khen ngợi Nguyễn Tiểu Ly, vả lại những người bên cạnh cũng luôn miệng phụ họa theo thì càng siết chặt nắm tay, ánh mắt khi nhìn về phía Nguyễn Tiểu Ly không khỏi pha lẫn chút ghen ghét và không phục.
"Dựa vào đâu chứ. Chẳng qua nhân vật của mày có hoàn cảnh bất hạnh nên mới dễ khơi dậy thiện cảm của mọi người. Hơn nữa nhân vật đó và mày đều là kẻ ác như nhau, mày cũng chỉ là diễn theo bản chất thật của bản thân mà thôi."
"Ủa Nguyễn Mộ Mộ, cô đang nói gì vậy?" Lời thì thầm không phục của Nguyễn Mộ Mộ đã vô tình lọt vào tai người khác, lập tức có người tò mò hỏi.
"Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ kỹ năng diễn xuất của Nguyễn Tiểu Ly quả thật rất tốt, chẳng trách đạo diễn lại thích cô ấy như vậy."
"Đó là điều hiển nhiên. Thành thật mà nói, tôi thấy trong cả cái đoàn phim này cô ấy cũng được xem như số 1 số 2 rồi. Có khi một số diễn viên gạo cội cũng không thể bằng cô ấy luôn đó."
Nghe người bên cạnh không chút che giấu sự ngưỡng mộ đối với Nguyễn Tiểu Ly, sự ghen ghét trong mắt Nguyễn Mộ Mộ càng trở nên mãnh liệt hơn.
Nguyễn Tiểu Ly vốn nhạy cảm hơn những người khác, lúc Nguyễn Mộ Mộ nhìn không chớp mắt vào bóng lưng của cô thì cô cũng đã nhận ra trước tiên.
Nguyễn Tiểu Ly quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của Nguyễn Mộ Mộ đang nhìn mình. Cô lập tức nhướng mày, nhếch miệng rồi sau đó quay mặt đi chỗ khác.
Ở trong mắt Nguyễn Mộ Mộ, biểu hiện vừa rồi của Nguyễn Tiểu Ly làm cho cô cảm giác như Nguyễn Tiểu Ly đang cười nhạo mình, sắc mặt cũng vì thế mà càng thêm khó coi. Tuy nhiên, Nguyễn Tiểu Ly lại hoàn toàn không thèm để tâm đến suy nghĩ của Nguyễn Mộ Mộ.
Tiểu Ác cảm nhận được tâm trạng của Nguyễn Tiểu Ly đang rất tốt, bèn không nhịn được mà lên tiếng: "Ta cảm thấy nữ chính thật sự có chút đáng thương khi gặp phải cô, đã thế lại còn phải ở cùng một đoàn phim với cô nữa chứ."
Nguyễn Tiểu Ly: "Đáng thương?"
Tiểu Ác: "Đúng thế, chẳng lẽ cô không cảm thấy vậy sao? Nữ chính vốn dĩ chỉ là một người mới, diễn xuất như vậy cũng được coi là rất tài năng rồi, thế nhưng khi đem so với cô thì lại thua kém quá nhiều. Hầu hết mọi người đều khen ngợi cô nhưng lại không có một ai khen cô ấy, vậy không phải rất đáng thương thì là gì?"
Nguyễn Tiểu Ly lộ ra vẻ mặt suy tư: "Ngươi cho rằng cô ta đáng thương, chi bằng ngươi đi theo cô ta luôn đi?"
Tiếu Ác: "Khó lắm, cô ấy không đáp ứng được yêu cầu của ta. Ta thấy đi theo cô vẫn tốt hơn."
Trong lúc Tiểu Ác đang nói, Nguyễn Tiểu Ly lại đưa mắt nhìn Nguyễn Mộ Mộ lần nữa.
Cô cũng đồng ý phần nào với những gì Tiểu Ác nói. Nếu không phải do sự xuất hiện của cô, diễn xuất của Nguyễn Mộ Mộ quả thật rất đáng để thưởng thức. Chỉ là...
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tiểu Ly tức thì cong môi cười.
Nếu nhiệm vụ của cô đã là chèn ép Nguyễn Mộ Mộ thì đương nhiên cô sẽ muốn chèn ép cô ta ở tất cả mọi mặt rồi.
Thời gian sau đó, dường như Nguyễn Mộ Mộ cực kỳ không phục Nguyễn Tiểu Ly, cho dù là quay cảnh nào thì cô cũng luôn đọ sức với Nguyễn Tiểu Ly bất kể là ở trong tối hay ở ngoài sáng.
← Ch. 159 | Ch. 161 → |