← Ch.030 | Ch.032 → |
Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thời Minh Sơ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Trong viện chỉ có giọng nói của Nguyễn Tiểu Ly làm trong mắt Bách Lý Diêm Khể đong đầy thỏa mãn. Hắn cảm thấy ở bên cạnh sư thúc rất tốt.
"Sư thúc nói rất đúng, về sau ta nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện thật tốt."
Hắn nhìn thoáng qua sắc trời, hơi nhíu mày: "Sư thúc, đêm cũng đã khuya, người nên đi nghỉ ngơi sớm đi. Mấy ngày nay sư thúc đã nhọc lòng về bọn ta nhiều rồi."
Thời gian nghỉ ngơi của Nguyễn Tiểu Ly rất có quy luật nên lúc này nàng thật sự có chút buồn ngủ. Nàng nhẹ gật đầu, trước khi xoay người vào nhà còn dặn dò: "Lúc ngươi đi nhớ tắt mấy ngọn đèn dầu trong viện, ta không thích ánh sáng."
"Vâng."
Bách Lý Diêm Khể nghe lời, lần lượt tắt hết bốn ngọn đèn trong sân rồi mới lưu luyến trở về căn viện bên cạnh.
Cách đó không xa có một bóng người mảnh mai đang lén lén lút lút. Khi thấy Bách Lý Diêm Khể từ trong viện Nguyễn Ly đi ra, vẻ mặt người nọ bắt đầu vặn vẹo.
Nàng ta nỗ lực thể hiện bản thân, nỗ lực tu luyện, thật vất vả mới có cơ hội đến Đại hội Tiên Môn. Nàng ta làm tất cả mọi thứ đều là vì có thể nói được một câu với Bách Lý sư huynh. Thế nhưng trên đường đi, Bách Lý sư huynh luôn ở cùng với sư thúc phế vật kia!
Nàng ta hoàn toàn không tìm được một chút khe hở nào để chen vào.
Nguyễn Ly chẳng qua chỉ là một người bị phế bỏ hoàn toàn tu vi, cả đời này cũng chỉ có thể sống trong uất ức như thế, nhưng sư huynh thì không giống. Hắn có tiền đồ xán lạn, sau này nhất định sẽ trở thành truyền kỳ của tiên môn.
Hai người đó khác biệt như trời và đất, ả Nguyễn Ly không biết xấu hổ kia chắc chắn là nhìn trúng tương lai của sư huynh nên mới hèn hạ đeo bám huynh ấy như vậy.
Trong mắt Sam Vân Tử đều là thù hận, đồng thời bước ra từ chỗ tối: "Sư huynh."
Nàng ta nhanh chân đuổi kịp Bách Lý Diêm Khể. Nàng ta có chuyện muốn nói với sư huynh, đây chính là bí mật kinh thiên mà nàng ta phát hiện được.
Bách Lý Diêm Khể nghe thấy đằng sau có âm thanh thì khẽ nhíu mày, sau đó dừng bước. Khi nhìn thấy gương mặt của nữ tử đuổi tới, hắn hoàn toàn không có ký ức gì về người này, nhưng xem đến y phục trên người nữ tử thì mới bừng tỉnh nhận ra đây là đệ tử đồng môn.
"Chuyện gì?"
Sam Vân Tử nhìn xung quanh một chút, thấy bốn bề vắng lặng liền bước thêm vài bước, muốn đến gần Bách Lý Diêm Khể hơn một chút.
Bách Lý Diêm Khể giơ tay đặt kiếm trước người, khẽ nhíu mày.
Sam Vân Tử thấy hắn hành động như vậy, sắc mặt lập tức cứng đờ, một lát sau lại đỏ bừng lên... Sư huynh kiêng kị nàng ta tới gần như vậy sao?
Thế thì tại sao sư huynh luôn gần gũi đi theo sau ả Nguyễn Ly kia?
Trong lòng Sam Vân Tử lại ghi thêm một mối thù cho Nguyễn Tiểu Ly.
Dưới ánh trăng chỉ có hai người bọn họ, Bách Lý Diêm Khể không vui: "Nếu không có việc gì thì trở về nghỉ ngơi đi, không nên đi loạn ở chỗ này, làm ồn đến sư thúc nghỉ ngơi."
"..." Sam Vân Tử âm thầm cắn răng, nàng ta nói: "Sư huynh, ta có chuyện quan trọng muốn nói với huynh, về cái chết của Khúc Sinh."
Bách Lý Diêm Khể nắm chặt kiếm trong tay thêm một chút, hỏi: "Ngươi biết được cái gì?"
"Sư huynh, ngày ấy ta ở Tây Uyển cùng với sư thúc. Lúc đi tiểu đêm, ta thấy trong phòng sư thúc có một cái bóng khoác áo choàng..."
"Câm miệng!" Bách Lý Diêm Khể mới vừa rồi còn lãnh đạm, thế mà giờ phút này quanh thân toàn là khí lạnh: "Vu oan cho sư thúc, ngươi có mục đích gì?"
Sam Vân Tử vốn đang nóng lòng muốn thể hiện nên lời nói đặc biệt kích động, lại đột nhiên bị Bách Lý Diêm Khể cắt ngang. Nàng ta thấy sư huynh tức giận, lập tức có chút luống cuống chân tay.
"Ta... ta không có bôi nhọ sư thúc, là sự thật đó. Lúc đi tiểu đêm, ta thật sự đã nhìn thấy trong phòng sư thúc có một cái bóng, hơn nữa còn khoác áo choàng, thân hình không lớn lắm mà chiều cao còn giống sư thúc như đúc. Tuy chỉ là thoáng qua nhưng ta khẳng định ta thật sự thấy được. Sư huynh, huynh tin tưởng ta, sư thúc nhất định có vấn đề."
Sam Vân Tử thật sự không nói dối. Chẳng qua buổi tối ngày đó quá mức sợ hãi, nàng ta mới không dám mở miệng. Nhưng khi thấy Bách Lý sư huynh và Nguyễn Ly gần gũi như thế, Sam Vân Tử rất ghen ghét. Nàng ta muốn nói việc này ra, tốt nhất nên nhận định hung thủ chính là Nguyễn Ly!
Bách Lý Diêm Khể đương nhiên biết điều nàng ta đang nói là sự thật. Bởi vì nàng ta có đề cập đến áo choàng.
Thân ảnh mà Bách Lý Diêm Khể đã thấy kia cũng mặc áo choàng, vốn hắn cho rằng chỉ có một mình hắn gặp, không ngờ đệ tử này cũng nhìn thấy...
Nhưng tại sao người kia lại xuất hiện ở trong phòng của sư thúc?
Ánh mắt Bách Lý Diêm Khể đột nhiên hơi nhảy dựng, hắn nghĩ tới bóng lưng khi khoác áo choàng của sư thúc trước đó vài ngày...
Năm ngón tay Bách Lý Diêm Khể gắt gao nắm chặt thanh kiếm trong tay, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Bên này, Sam Vân Tử không biết Bách Lý Diêm Khể có tin tưởng mình hay không, nàng ta nói tiếp: "Sư huynh, sư thúc nhất định là có vấn đề. Ngày ấy, tất cả mọi người đều đã kiểm tra lòng bàn tay, chỉ có một mình nàng ta không đưa tay ra. Nàng ta nhất định chính là hung thủ!"
Trước khi tới đây, Sam Vân Tử đã cân nhắc phải nói như thế nào rồi.
Sam Vân Tử trầm tư suy nghĩ vài ngày mới tìm ra được kẽ hở này. Ngày đó, Nguyễn Ly không được kiểm tra lòng bàn tay, chỉ có duy nhất một mình nàng ta không kiểm tra.
Tốt nhất là chứng cứ này có thể làm đứa phế vật kia gánh vác tội danh hung thủ!
"Ngươi phát hiện được rất nhiều." Khóe miệng của Bách Lý Diêm Khể lạnh lùng nhếch lên.
Hắn kiềm nén xúc động, xem ra nữ đệ tử này thật sự có căn cứ...
Sam Vân Tử không hề phát hiện ra đối phương không vui và lạnh lùng châm biếm, còn cho rằng Bách Lý Diêm Khể đang cười với nàng ta.
Sam Vân Tử: "Cũng không có phát hiện nhiều lắm, nhưng khi ta phát hiện điểm đáng ngờ đã lập tức hội báo cho sư huynh. Sư huynh, huynh không nên gần gũi với sư thúc như vậy, nàng ta chính là hung thủ.
Đến lúc quay về tiên tông, chúng ta hãy lặng yên không một tiếng động bẩm báo cho chưởng môn, sau đó bắt giữ nàng ta lại, không thể để nữ nhân ác độc này tiếp tục giết hại đồng môn nữa. Đến lúc đó, ta nguyện ý trợ giúp sư huynh cùng nhau chỉ ra việc ác của nàng ta. Ta sẽ vĩnh viễn đứng về phía sư huynh."
"Ừ, ngươi suy nghĩ rất chu đáo." Ngón tay Bách Lý Diêm Khể chà xát chuôi kiếm.
"Không có, chỉ là kế hoạch vụng về mà thôi." Trên mặt Sam Vân Tử tràn đầy vui mừng. Sau đó, nàng ta còn nghiêm mặt, tiếp tục nói: "Sư huynh, hiện tại chúng ta không thể rút dây động rừng, đợi quay về tiên môn rồi cùng nhau vạch trần hành vi độc ác của nàng ta. Một khi sư huynh tra ra hung thủ là ai, chưởng môn nhất định sẽ khen ngợi sư huynh không dứt."
Khóe miệng Bách Lý Diêm Khể lạnh lùng trào phúng, hắn khẽ gật đầu.
Sam Vân Tử thấy mọi chuyện tốt đẹp liền thôi, nói vài câu quan tâm rồi xoay người rời đi.
Thời điểm nàng ta xoay người, toàn bộ khuôn mặt đều là vẻ tươi cười không khống chế được. Nàng ta đã thành công, sư huynh tin tưởng nàng ta, ả Nguyễn Ly kia chết chắc rồi.
Hơn nữa, nàng ta vậy mà đã trợ giúp sư huynh, chắc chắn sẽ trở thành người khác biệt trong lòng của sư huynh.
Sam Vân Tử rời đi rồi nhưng Bách Lý Diêm Khể vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Một đôi con ngươi thâm thúy ẩn chứa rất nhiều ý vị. Cuối cùng, hắn đưa tay che kín đôi mắt, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ.
"Sư thúc, thật là người sao..."
Thật ra không phải hắn chưa từng hoài nghi, nhưng...
Hiện tại trên cơ bản đã có thể xác định.
Thế nhưng sau khi biết được chân tướng, trong lòng hắn lại cảm thấy buồn khổ, đồng thời... cũng không muốn để cho người thứ ba biết được chân tướng này.
Bách Lý Diêm Khể nhìn chằm chằm con đường Sam Vân Tử rời đi: "Về tiên môn rồi muốn dùng kế bắt ba ba trong rọ với sư thúc sao? A..."
← Ch. 030 | Ch. 032 → |