← Ch.872 | Ch.874 → |
Con đường kia hắn cũng có nghiên cứu qua, hai bên đều là núi cao, rất dễ mai phục b. ắ. n chết, còn có thể dùng đá lăn đập c. h. ế. t người, không dễ dàng phá được.
Nếu đuổi theo, nói không chừng sẽ bị Cát quốc giáp công trước sau.
Lần này bọn họ đã đại thắng, đã lấy lại được tinh thần phấn chấn mà trước đó Tam hoàng tử hôn mê và phụ thân cặn bã bị tàn phế, cho nên không cần phải gấp gáp.
Lúc này tướng sĩ Đại Lương cũng kinh hãi vì đột nhiên lão thần tiên phát uy, cho nên cũng không nhớ đến việc phải đuổi theo.
Đại quân bên Tiêu Hàn Tranh thì có người nuốt nước miếng một cái: "Vậy vậy mà thật sự có thần tiên!"
"Ta còn tưởng là giả, không ngờ lại là thật."
"Trời, thần tiên phát uy đúng là lợi hại, đập cho quân đội Cát quốc cụp đuôi chạy trốn."
Bên kia, biên thành có tướng lĩnh hô to: "Phúc Bảo quận chúa uy vũ!"
Những người khác cũng không nhịn được vừa kiêu ngạo và kích động hô to: "Phúc Bảo quận chúa uy vũ!"
Bọn họ có đồ đệ của lão thần tiên, cho nên tướng lĩnh của Cát quốc chỉ có thể chạy trối chết.
Vẫn là Phúc Bảo quận chúa trâu bò nhất.
Tất nhiên phương pháp tác chiến của Tiêu đại nhân cũng làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt, khó trách có thể ôm được tiểu tiên nữ Phúc Bảo quận chúa về.
Thời Khanh Lạc cười nói: "Hôm nay có thể đánh bại đội quân Cát quốc, tất cả mọi người đều có công!"
Sau đó cưỡi ngựa chạy đến chỗ Tiêu Hàn Tranh.
Tiêu Hàn Tranh thấy vậy trong lòng sinh ra một cổ tự hào không biết tên, đây chính là nương tử của hắn, mặc kệ như thế nào đều sóng vai bầu bạn cả đời với hắn.
Cũng nhanh chóng cưỡi ngựa chạy đến chỗ tiểu tức phụ.
Sau khi gặp nhau, hai người đồng thời xuống ngựa, Tiêu Hàn Tranh ngay trước mặt các tướng sĩ ôm Thời Khanh Lạc vào lòng.
Thời Khanh Lạc cũng chủ động ôm eo của hắn: "Tranh Tranh, hôm nay chàng thật lợi hại."
Nàng cũng là lần đầu tiên trải qua chiến tranh cổ đại quy mô lớn như vậy, tiểu tướng công của nàng thật giỏi, đổi thành những tướng lĩnh khác nhất định đã bị đối phương mai phục, hắn không chỉ hóa giải, còn có thể phản gài lại quân đội của Cát quốc.
Tiêu Hàn Tranh cười khẽ bên tài nàng: "Nương tử cũng rất lợi hại, tất cả mọi người đều bị tiếng sư phụ của nàng làm cho sợ đến ngu người."
Hắn biết tại sao những l. ự. u đ. ạ. n kia lại rơi xuống nhưng người khác lại không biết, tất nhiên đều cho là do công cao của lão thần tiên.
Tiểu tức phụ làm như vậy, hắn vô cùng đồng ý.
Đầu tiên là thêm một tầng bảo vệ cho nàng, thứ hai là chấn nhiếp quân địch, làm cho lòng quân của đối phương hoàn toàn rối loạn.
Hơn nữa có ngày hôm nay, nhiều người tận mắt nhìn thấy sư phụ thần tiên của tiểu tức phụ che chở cho nàng như vậy, đối với tương lai cũng là một loại bảo vệ.
Mặc kệ là người Cát quốc hay là triều đình Đại Lương muốn làm gì tiểu tức phụ cũng phải cân nhắc hậu quả, có thể sẽ bị sư phụ thần tiên của tiểu tức phụ thu thập hay không.
Thời Khanh Lạc nghe tiếng cười khẽ của hắn, trong mắt cũng tràn đầy ý cười.
Nàng dùng âm lượng chỉ có một mình Tiêu Hàn Tranh nghe được: "Sau khi trở về đốt nhiều tiền giấy cho sư phụ một chút, lão nhân gia ngài lại cõng nồi lớn cho ta ra."
Chuyện này hôm nay, tám chín phần sẽ truyền khắp Đại Lương và Cát quốc, sư phụ chuẩn bị sẽ trở thành doanh nhân.
Đoán chừng đạo quán mà nàng xây dựng trước đó, sau này người dâng hương sẽ ngày càng nhiều.
Nếu truyền đến đời sau, chính là một nơi nổi tiếng linh thiên.
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Trở về ta cũng sẽ dâng hương cho lão nhân gia!"
Sau khi hai người thắng lợi ôm lấy nhau, cũng không có ai cảm thấy đồi phong bại tục, Trái lại ai cũng cảm thấy kích động và cảm động.
Mỗi người đều cảm thán tình cảm của Tiêu đại nhân và Phúc Bảo quận chúa thật tốt, một đôi thần tiên quyền lữ!
Quân trọng là hai người đều thật lợi hại, lần này có thể nghịch chuyển thế cục, hoàn toàn là công lao của phu thê Tiêu Đại Nhân.
Nếu không hôm nay nếu liều mạng, trận đánh này bọn họ không nhất định có thể thắng được.
Coi nhưng thắng, thương vong của sẽ rất thảm hại.
Nơi nào giống như bây giờ, có thể đánh cho tên danh tướng Gia Luật Đông Hách cụp đuôi bỏ chạy.
Đại quân Cát quốc bị tiêu diệt gần một nửa, cũng có không ít binh lính bị thương bị bắt làm tù binh.
Trước đó tinh thần suy sút của quân đội Đại Lương lại trở về, còn cao hơn trước.
Đều này làm cho tất cả mọi người có mặt, đều có lòng tin rất lớn vào trận chiến tiếp theo.
Bọn họ có Tiêu đại nhân thiện chiến lắm mưu nhiều kế, còn Phúc Bảo quận chúa có lão thần tiên làm chỗ dựa bọn họ còn sợ gì nữa, trực tiếp làm thôi.
Đánh thắng trận, Tiêu Hàn Tranh để cho đám phó tướng đi thống kê số người thương vong.
Sau đó lưu lại một nhóm người ở ngoài thành đóng cắm trại, để phòng ngừa đại quân Cát quốc lại quay đầu đánh bất ngờ, còn hắn mang những tướng sĩ khác vào thành.
Lương Hành Tiêu đã được tùy tùng đỡ xuống tường thành, tự mình đứng ở cửa thành đón các tướng sĩ.
Tiêu Hàn Tranh thấy Lương Hành Tiêu thì ôm quyền: "Tham kiến đô đốc."
Những người khác cũng rối rít hành lễ với Lương Hành Tiêu.
Lương Hành Tiêu cười nói: "Các vị khổ cực rồi!"
Lúc này hắn ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cũng may là đánh thắng.
Nếu bại, hắn ta cũng đã quyết định trực tiếp tự vẫn trên tường thành tạ tội, cũng tuyệt đối không để cho Cát quốc bắt thành tù binh.
Chết là chuyện nhỏ, hắn ta thật sự có lỗi với tướng sĩ đã hy sinh của Đại Lương, có lỗi với sự phó thác của phụ hoàng.
Tiếp đó đoàn người đi vào trong thành.
Tướng lĩnh và Tiêu Hàn Tranh đi theo Tam hoàng tử vào trong viện của hắn ta, những tướng sĩ khác thì nghỉ ngơi ở trong thành.
Đi vào viện, Lương Hành Tiêu ôm quyền cảm ơn Tiêu Hàn Tranh: "Lần này thật sự là may có phu thê các ngươi, ta đại biểu cho toàn quân cảm ơn các ngươi!"
Hắn ta rất rõ ràng, nếu không có Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc, chẳng những hắn ta còn hôn mê, biên thành này cũng bị Cát quốc chiếm được, hắn ta sẽ trở thành con tin.
Biên cảnh trấn thủ của Đại Lương cũng sẽ bị Cát quốc công phá phòng tuyến.
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Đô đốc không cần như vậy, ta thân là mệnh quan triều đình Đại Lương, bảo vệ quốc gia cũng là chức trách."
"Không chỉ có chúng ta, những tướng sĩ khác cũng có công không ít."
Lời này làm cho các tướng lĩnh ngồi ở chỗ này trong lòng rất dễ chịu.
Thời Khanh Lạc ở một bên cũng nói: "Hoàng thượng phong ta là Phúc Bảo quận chúa, tất nhiên ta cũng không thể thờ ơ nhìn địch quốc chà đạp quốc thủ của Đại Lương ta."
Lương Hành Tiêu biết hai người này đều là loại người chính trực, hắn ta cười nói: "Mặc kệ nói như thế nào, lần này chúng ta có thể thắng được Cát quốc chủ yếu là công lao của các ngươi, những người khác cũng sẽ luận công ban thưởng."
"Trước đó Đô đốc hôn mê, cho ta ta đã sử dụng binh phù mà Nghệ vương để lại."
Tiêu Hàn Tranh lấy ra binh phủ từ trong lòng đưa cho Tam hoàng tử: "Bây giờ vật về nguyên chủ."
Binh phù này là trước khi rời đi Nghệ vương lấy từ chỗ Tam hoàng tử, vì để lại một con đường.
Bây giờ tam hoàng tử đã tỉnh, tất nhiên Tiêu Hàn Tranh sẽ không cầm binh phủ nữa,
Lương Hành Tiêu nhìn binh phù, trong lòng vô cùng cảm khái quả nhiên Tiêu Hàn Tranh quang minh lỗi lạc không luyến quyền lực.
Nếu đối thành những người khác, lấy được công trận như vậy, sợ là hận không thể chiếm đoạt binh phù, sao có thể trả nhanh như vậy.
Hắn ta không nhận, cười nói: "Trước ta sẽ không thu hồi binh phù này, mặc dù ta đã tỉnh, nhưng thân thể vẫn còn phải cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian mới có thể khôi phục được."
"Cho nên vẫn làm phiền Tiêu đại nhân hỗ trợ quản lý."
"Tiếp theo biên cảnh còn trận chiến, cũng phải phiền Tiêu đại nhân phí tâm."
"Chuyện này ta sẽ viết tẩu chương đi kinh thành bẩm báo với phụ hoàng, cho nên ngươi không cần phải gánh nặng trong lòng."
Tiêu Hàn Tranh ngẩn ra, tiếp đó những tướng lĩnh khác cũng rối rít nói: "Nếu tam hoàng tử đã tín nhiệm Tiêu đại nhân như vậy, vậy Tiêu đại nhân cứ nhận tiếp đi."
"Đúng vậy, Tiêu Đại nhân cứ tiếp tục thay mặt quản lý binh phù đi."
So sánh với Tam hoàng tử, tất nhiên bọn họ càng tin tưởng năng lực chinh chiến của Tiêu Hàn Tranh hơn.
Những người này đều là võ tướng, đều là ngay thẳng trực tiếp như vậy, cũng may Lương Hành Tiêu không phải là người nhỏ nhen tính toán.
Lương Hành Tiêu cười nói: "Đúng vậy, Tiêu đại nhanh nhanh thu binh phù lại đi."
Trong lòng hắn ta biết rõ, mình quản lý Bắc Cương nhìn chằm chằm Cát quốc thì tạm được, nhưng về mặt đánh giặc thì không được, tất cả đều chỉ theo binh thư không có tính thực tế.
Mặc dù Tiêu Hàn Tranh nhỏ tuổi hơn hắn ta, nhưng lại có thiên phú đánh giặc, mới vừa rồi hắn ta đứng ở trên tường thành cũng tận mắt nhìn thấy.
Chỉ cần vì tốt cho Đại Lương, hắn ta không ngại nhường quyền.
← Ch. 872 | Ch. 874 → |