← Ch.689 | Ch.691 → |
Dù sao nơi này nhiều người nhìn như vậy, cũng không biết sau chuyện này sẽ bị truyền ra thành cái dạng gì..
Thời Khanh Lạc thấy vậy nói với Cẩm vương: "Vương gia, chúng ta chưa từng có địch ý gì với Cẩm vương phủ, nhưng Vương phi và nữ nhi của ngài lại không ngừng gây chuyện với chúng ta."
"Bây giờ thậm chí còn phái người đến mưu sát."
"Ngài nói chúng ta nên làm thế nào đây?"
Lời này mặc dù là hỏi bọn họ làm thế nào, thật ra là muốn một câu trả lời từ Cẩm vương.
Nguyễn Tùng Linh cũng hiểu, ả lạnh mặt nói: "Người muốn phóng hỏa thiêu c. h. ế. t các ngươi đã sợ tội tự sát, các ngươi cũng không bị thương hay là bị thiêu chết, các ngươi còn muốn cái gì?"
Thời Khanh Lạc nhướng mày nhìn ả: "Dựa theo cách nói của Vương phi, ai cũng có thể ra tay với mệnh quan triều đình và quận chúa do bệ hạ thân phong, không bị thương không chết, thì không cần truy cứu?"
"Nếu bị thương hoặc chết, cũng là chúng ta đáng đời?"
Trong lòng Nguyễn Tùng Linh nghĩ vốn dĩ chính là như vậy, nhưng ngoài miệng nói: "Ta không nói như vậy."
Thời Khanh Lạc ý vị thâm trường nói: "Nhưng trong lòng của ngươi lại nghĩ như vậy."
Sắc mặt Nguyễn Tùng Linh âm trầm xuống: "Càn rỡ, ai cho ngươi lá gan phách lối như vậy trước mặt bổn cung."
Thời Khanh Lạc liếc mắt: "Ngươi là nhất phẩm cáo mệnh, ta cũng là nhất phẩm quận chúa, chúng ta cùng phẩm cấp, tại sao ta không dám nói?"
"Đừng tưởng rằng ở trước mặt Vương gia, Vương Phi ngươi có thể che giấu chuyện sai nha hoàn phóng hỏa, yếu hại mệnh quan triều đình và quận chúa."
Nàng lại nhìn Cẩm vương nói: "Ta vẫn tin tưởng vương gia công chính nhất, sẽ làm việc công bằng."
Lương Vũ Thuân: "..." Đây rõ ràng là cố ý nâng gã lên cao!
Mặc dù trước kia gã cũng muốn dùng Vương phi đối lấy sự cảm kích của phu thê Thời Khanh Lạc, nhưng lúc đó là gã nắm giữ thế chủ đạo.
Bây giờ hoàn toàn biến thành bị động, còn là xuống đài không được.
Nhưng nếu gã không xử trí, cũng sẽ bị nói thành bất công.
Lúc này Lương Vũ Lâm dẫn người đi vào: "Hoàng huynh, thật không nghĩ đến Vương phi của ngươi lại dám làm bậy như vậy, tâm tư ác độc, làm việc tàn nhẫn."
"Sát hại mệnh quan triều định và quận chúa Hoàng thượng thân phong, đây chính là tội lớn."
Ông vừa đi vào đã định tội cho Cẩm Vương phi.
Nguyễn Tùng Linh không ngờ người mình yêu lại ác với mình như vậy.
Thích gì đó, ánh trăng sáng gì đó, đều đã biến mất, trái lại chỉ còn oán hận.
Ả thở phì phò nói: "Nghệ vương, ngươi đừng quá đáng, nơi này có chuyện của ngươi?"
Lương Vũ Lâm nhướng mày: "Sao lại không có chuyện của bổn vương."
"Bổn vương trừ người làm chứng ra, còn là người bị hại nữa."
"Tối nay bổn vương cũng ở hậu viện huyện nha, nếu Tiêu đại nhân không phát hiện nha hoàn kia phóng hoả, vậy chẳng phải ngay cả bổn vương cũng bị thiêu c. h. ế. t sao."
Tiếp đó nhìn Lương Vũ Thuân: "Cho nên hoàng huynh à, có phải ngươi nên cho hoàng đệ một câu trả lời thích đáng hay không?"
Lương Vũ Thuân: "..." Nếu như ngươi dễ c. h. ế. t như vậy, cũng sẽ không đứng ở chỗ này.
Gã lạnh lùng nhìn về phía Lương Vũ Lâm: "Vậy ngươi muốn câu trả lời như thế nào?"
Gã càng hy vọng chuyện xử phạt Vương phi, xuất phát từ miệng hoàng đệ đáng ghét này.
Lương Vũ Lâm chống lại đôi mắt lạnh lùng của gã, con ngươi cũng trở nên lạnh lẽo, nhưng trên mặt lại vẫn là nụ cười tuấn nhã: "Đây chính là Vương phi của Hoàng huynh, tất nhiên phải do ngươi quyết định."
"Nhưng nếu như ta không hài lòng, cũng chỉ có thể viết tấu chương cho Hoàng thượng, để cho hoàng thường làm chủ cho ta và phu thê Tiêu đại nhân."
"Hay là Hoàng huynh ngươi không nỡ? Hoặc là ngươi cảm thấy Vương phi làm đúng rồi."
Con ngươi Lương Vũ Thuân càng lạnh lẽo hơn, nhìn bộ dạng bị đả kích kia Nguyễn Tùng Linh, cong môi lộ ra nụ cười giễu cợt.
Thứ ngu xuẩn, thật đúng là còn xem người mình thích là kẻ hiền lành gì.
Hoàng đệ này của gã, từ trước đến nay không phải thứ tốt lành gì, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ xấu.
Khi còn bé còn từng hãm hại gã, cố ý cãi nhau với gã, kéo tay áo của gã, lúc phụ hoàng đột nhiên xuất hiện, tên khốn này cố ý rơi xuống hồ, cứu lên thì nói là gã đẩy.
Làm cho lúc ấy gã bị phụ hoàng trừng phạt.
Tên khốn này từ nhỏ đã bụng đầy xấu xa, đặc biệt đáng ghét.
Người này không có tình cảm gì với Nguyễn Tùng Linh, tất nhiên sẽ không đứng về phía nàng ta.
Chỉ có ả tự cho mình là đúng, cảm thấy Lương Vũ Lâm sẽ không đối xử với mình như vậy.
Mặc dù bây giờ Lương Vũ Thuân cũng ghét Nguyễn Tùng Linh, nhưng nhìn thấy nàng ta bị đả kích, bộ dáng oán hận của nàng ta, lại bị chọc tức cảm thấy cỏ xanh trên đầu mình càng xanh hơn.
Thứ ngu xuẩn như vậy gã tuyệt đối không thể giữ lại.
Rất nhanh gã đã bình tĩnh trở lại.
Trái lại thở dài nhìn về phía Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh: "Đều là bổn vương quản lý không nghiêm, để cho bọn họ làm sai chuyện."
Tiếp đó đại nghĩa diệt thân nói: "Cho nên bổn vương quyết định phế Vương vị, hưu nàng ta về nhà mẹ đẻ, cũng tước đoạt Huyện chủ của Lương Minh Mẫn, cách chức nó làm bình dân, đi theo Nguyễn Tùng Linh cùng về nhà mẹ đẻ."
"Như vậy cũng có thể cho các người và bá tánh một cái công đạo."
Lời của Cẩm vương làm cho Thời Khanh Lạc sửng sốt.
Không phải nói Cẩm vương rất yêu Cẩm Vương phi sao?
Đây chính là yêu? Chọc cười nàng rồi.
Nàng thật sự không nghĩ đến Cẩm vương lại có thể vứt bỏ Cẩm Vương phi như vậy, hơn nữa hình như sớm đã quyết định rồi.
Nàng nhìn tiểu tướng công, phát hiện hắn cũng đang kinh ngạc.
Không chỉ hai người kinh ngạc, ngay cả Lương Vũ Lâm cũng không ngờ Lương Vũ Thuân lại làm đến bước này.
Mặc kệ lúc trước ở kinh thành, hay là tin tức truyền đến Bắc Cương, cũng đại biểu Lương Vũ Thuân rất sủng ái Cẩm Vương phi, quá mức dung túng.
Cũng giúp đỡ rất nhiều cho nhà mẹ của Cẩm Vương phi, hoàn toàn là bộ dạng yêu thê tử sâu nặng.
Không giống như có thể là người hưu thê.
Ông nhìn Lương Vũ Thuân, thấy đối phương không có chút đau lòng thống khổ nào cả, giống như tất cả mọi chuyện đều thuận lý thành chương.
Lấy sự hiểu biết của ông với Lương Vũ Thuân, tám chín phần người này đã muốn hưu thê, hôm nay chỉ là cái cớ mà thôi.
Còn nhân cơ hội đại nghĩa diệt thân, bán cho phu thê của Tiêu Hàn Tranh một ân tình, thuận tiện cứu lại danh tiếng đã bị mẹ con Cẩm Vương phi phá hỏng lúc trước.
Quả nhiên người này rất gian trá, đầu óc toàn ý nghĩ xấu.
Ông nhướng mày nói: "Hoàng huynh, ngươi coi cái này là câu trả lời sao?"
Thời Khanh Lạc nhìn Cẩm vương nói: "Vương gia, hưu Vương phi hay không là chuyện nhà của ngài, đây không liên quan gì với chúng ta cả."
← Ch. 689 | Ch. 691 → |