← Ch.156 | Ch.158 → |
Nửa đêm kêu ong ong bên tai, ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng.
Tiêu Hàn Tranh treo kiếm lên, cười nói:"Ta đi cắt một chút lá ngải, buổi tối đốt để xông phòng."
Hắn phát hiện, lúc không có tiền, tiểu tức phụ có thể chịu được khổ.
Nhưng khi điều kiện trong nhà ngày một tốt lên, một ít tật xấu nhỏ của nàng dần chậm rãi biểu hiện ra ngoài.
Ví dụ như kén ăn, sợ trời nóng, thích được hắn dỗ dành, ...
Đương nhiên, hắn cũng rất thích sự kiều khí của nàng nàng, cũng nguyện ý chiều chuộng nàng.
Thời Khanh Lạc xuống giường, bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, "Xông khói nhưng đến nửa đêm vẫn sẽ có muỗi."
Tiếp theo nàng gõ gõ đầu của chính mình, "Ai nha, sao ta lại quên mất chính mình biết làm nhang muỗi."
"Lão Tiêu, chúng ta tự làm nhang muỗi đi."
Trước kia nàng ở Viện nông nghiệp cũng từng đi xuống nông thôn giúp đỡ người nghèo cùng với đồng nghiệp.
Kết hợp những thực vật ở rất nhiều địa phương, bọn họ giúp mọi người ở thôn chế tạo ra nhang muỗi, cũng dạy họ cách biến nó thành sản phẩm thương mại.
Nhang muỗi được làm thủ công không chứa chất hóa học gây hại, trực tiếp đặt lên mạng bán.
Sau đó lại quyên góp để mua máy móc, làm nhang muỗi và tinh dầu đuổi muỗi để tiêu thụ ở nơi xa.
Cũng bởi vậy mà nàng biết làm nhang muỗi thủ công.
Tiêu Hàn Tranh chưa từng nghe qua đồ vật này: "Nhang muỗi là cái gì?"
Thời Khanh Lạc cười nói: "Đó là một loại đồ vật dùng để g. i. ế. c muỗi."
"Buổi tối đốt một cây sẽ không phải lo muỗi quấy rầy vào nửa đêm nữa."
"Chúng ta còn có thể nhân lúc trời nóng có nhiều muỗi, làm nhiều nhang muỗi một chút để mang đi bán, có thể kiếm được bao nhiêu thì cứ kiếm."
"Còn có thể nhân cơ hội truyền bá huyện của chúng ta ra ngoài."
"Sau khi làm xong, chúng ta có thể đặt tên nó là nhang muỗi Nam Khê."
Tiêu Hàn Tranh thấy tiểu tức phụ nghĩ cái gì thì muốn làm cái đó, gật đầu ủng hộ nàng: "Được, vậy chúng ta sẽ làm nhang muỗi."
Nghe vậy lập tức tinh thần Thời Khanh Lạc trở nên tỉnh táo, rửa mặt xong liền muốn đưa Tiêu Hàn Tranh lên núi hái thảo dược để làm nhang muỗi.
Nguyên liệu làm nhang muỗi thủ công bao gồm ngải cứu, hoa cúc và bột xương cá.
Sau khi phơi khô nguyên liệu thì trộn chúng lại, nghiền thành bột phấn, sau đó trộn thêm 95% vụn gỗ, rồi nặn hình dáng, nhang muỗi thủ công đã được làm xong.
Trước khi lên núi, nàng gọi Nhị Lang lại.
"Nhị Lang, đệ đi nói với các bạn nhỏ trong thôn, từ hôm nay ai có xương đầu cá hoặc là con lươn thì mang đến, tẩu muốn mua."
"Con lươn thì mua một cân ba văn tiền, đầu xương cá một cân một văn tiền."
"Nếu muốn dùng để đổi đậu hũ hoặc là đường cũng được."
Bột xương cá, con lươn hoặc mai ba ba là tốt nhất, nhưng con ba ba rất khó bắt, lươn lại có rất nhiều.
Người ở chỗ này cũng không thích ăn lươn nên mọi khi cũng có ít người muốn bắt đi bán.
Một cân ba văn tiền là một cái giá không tồi.
Tuy rằng Nhị Lang không biết tẩu tẩu muốn mua xương cá và con lươn để làm gì, nhưng trong tiềm thức đã khẳng định, tẩu tẩu không bao giờ làm việc vô nghĩa
"Được, một lát nữa đệ sẽ đi nói, để mọi người trong thôn cùng đi bắt."
Thời Khanh Lạc nghĩ nghĩ, nếu như đã làm thì phải làm nhiều một chút.
"Người dân ở thôn khác cũng có thể bán, chỉ cần mang đến thì tẩu sẽ thu mua hết."
Nhị Lang gật đầu, "Vâng!"
Từ lúc tẩu tẩu đến, cuộc sống của bọn họ ngày một tốt lên, bọn nhóc trong thôn cũng muốn chơi với cậu.
Đương nhiên, cậu biết ngày càng có nhiều người trong thôn thích chơi với mình, có quan hệ rất lớn đến đường mà tẩu tẩu làm cho cậu, thêm sách vỡ lòng, cùng với đồ chơi do đại ca làm cho.
Thời Khanh Lạc lấy từ trong túi tiền ra một viên kẹo đường trái cây, "Vậy tẩu liền nhờ Nhị lang nhé, kẹo đường này đệ cầm đi phân chia cùng các bạn nhỏ"
Nhị Lang nhận kẹo đường trái cây, "Cảm ơn tẩu tẩu, đệ nhất định làm tốt."
Cậu rất thích tẩu tẩu khen mình, cảm giác có chút kiêu ngạo vì mình giúp được chuyện trong nhà.
Nhị Lang cầm đường nhảy nhót vào trong thôn, Thời Khanh Lạc lôi kéo Tiêu Hàn Tranh ra cửa.
Tiêu Hàn Tranh nhìn tính tình đệ đệ ngày càng hoạt bát, trong lòng rất vui vẻ.
Vẫn là tiểu tức phụ biết dạy trẻ nhỏ.
Hắn đột nhiên cảm thán, "Về sau nếu là có hài tử, nàng dạy bọn nhỏ đi."
Nàng sẽ dạy con bọn họ thật tốt
Thời Khanh Lạc ngây ngốc, "Hài tử nào cơ?"
Tiêu Hàn Tranh trông bộ dáng này của nàng, cảm thấy thực đáng yêu, giơ tay nhéo nhéo cái mũi của nàng.
Tiến đến khẽ cười nói bên tai nàng: "Đương nhiên là hài tử của chúng ta rồi."
Thời Khanh Lạc lần đầu tiên nghe đến có người muốn sinh nhãi con cùng mình, mặt có chút đỏ hồng.
Nàng có chút mất tự nhiên mà đẩy Tiêu Hàn Tranh ra, "Vẫn còn quá sớm."
Nàng lại bĩu môi nói:"Bộ dáng hiện tại của ta sợ huynh không hạ miệng được."
Khi nào làn da trắng cùng đôi chân dài của nàng mới trở về đây!
Tiêu Hàn Tranh cười nhẹ ra tiếng, "Ta cảm thấy nàng bây giờ cũng khá tốt, miễn miễn cưỡng cưỡng thật ra cũng có thể hạ miệng được."
Hắn lại không phải người chưa thấy mỹ nhân bao giờ, cảm thấy rất thích tiểu tức phụ của mình.
Nếu không phải thấy nàng còn nhỏ, thật ra hắn có chút muốn hạ miệng.
Mặt Thời Khanh Lạc đỏ ửng "Đồ háo sắc!"
Tiếp theo nàng duỗi tay véo nhẹ eo Tiêu Hàn Tranh, "Hiện tại chưa được phép hạ miệng, ta vẫn còn nhỏ."
Hiênn tại nàng còn cảm thấy bộ dáng của mình khó coi, không muốn lưu lại ấn tượng xấu về lần đầu tiên của hai người cho tướng công.
Lại nói độ tuổi này của nàng vẫn chưa thích hợp để có hài tử.
Cho nên việc động phòng gì đó, vẫn là để về sau rồi nói
← Ch. 156 | Ch. 158 → |