← Ch.145 | Ch.147 → |
Gã không phòng bị, không nghĩ đến con ngỗng bên cạnh nha đầu đáng c. h. ế. t kia sẽ chủ động tấn công mình, vì thế bị nó mổ cho mấy nhát.
Lập tức hoảng sợ, để cho gã sai vặt đuổi con ngỗng đi còn gã thì chật vật tránh sau lưng gã sai vặt
Thời lão tứ thấy vậy cũng chạy đi rồi. Con ngỗng ác này đã tạo ra bóng ma tâm lý cho hắn.
Quả nhiên, nha đầu c. h. ế. t tiệt kia nuôi ngỗng quá ghê gớm, dám mổ cả Ngô đại thiếu.
Hai gã sai vặt chặn lại Ngốc Ngốc cho Ngô đại thiếu gia, vì thế cũng bị nó mổ cho vài nhát.
Một người trong đó còn trực tiếp rút đao từ dưới đáy xe, muốn c. h. é. m về phía Ngốc Ngốc.
Ngốc Ngốc đặc biệt thông minh, vừa nhìn thấy đao liền cảm thấy nguy hiểm, lập tức xoay người chạy về phía Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc thấy thế chủ động tiến lên, nhấc chân đá bay thanh đao trên tay tên kia.
Lại nghiêng người, một chân nữa liền đá bay tên kia xuống đất.
"Sao, không đưa phương pháp cho các ngươi liền muốn g. i. ế. c người ở trước mặt mọi người?"
Nàng lại cố ý la lớn: "Khó trách mọi người đều nói Ngô gia các ngươi chính là ác bá đứng đầu ở huyện Nam Khê này, hôm nay thấy được, quả nhiên là như vậy."
Ngô đại thiếu tức giận vô cùng, nhưng không làm được gì, "Thời Khanh Lạc, ngươi đợi đấy!"
Lúc này Tiêu Hàn Tranh đã đi tới, sắc mặt không vui mà nhìn Ngô đại thiếu, "Không biết nương tử nhà ta đã làm gì đắc tội với Ngô đại thiếu, ngươi muốn nàng đợi gì?"
Toàn thân hắn tràn ra khí thế sắc bén, đè ép khí thế của Ngô đại thiếu.
Ngô đại thiếu nhíu mày nhìn Tiêu Hàn Tranh, khí độ này không giống như thiếu niên Tiêu Hàn Tranh nông gia lúc trước, trong lòng gã toát ra sự kiêng kỵ cùng tàn nhẫn.
Như thế nào cũng không thể để cho phu thê này trưởng thành được, nếu không rất có khả năng họ sẽ làm ra chuyện bất lợi cho Ngô gia.
Gã cười lạnh, "Cái này thì phải hỏi nương tử ngươi, vì sao lại thả ngỗng mổ chúng ta."
Thời Khanh Lạc cũng cười lạnh, "Còn không phải do các ngươi tìm đến tận cửa vừa đe dọa vừa dụ dỗ, đôi mắt ngỗng của ta sáng như tuyết, nhìn ra được lòng dạ hiểm ác của các ngươi, nên mới chủ động mổ các ngươi."
Nàng cố ý ám chỉ mà nhìn đám người trong thôn theo sau Tiêu Hàn Tranh, "Nếu không, sao ngỗng lại không mổ những thôn dân lòng dạ chính trực ngay thẳng này đây?"
Mọi người vừa nghe liền cảm thấy rất có đạo lý.
Bọn họ đều biết con ngỗng ở Tiêu gia rất thông minh, cũng rất hung dữ, nhưng đúng là nó chưa bao giờ chủ động mổ người bao giờ.
Khẳng định là Ngô đại thiếu này lòng mang ý xấu, ngỗng mới mổ gã.
Ngô đại thiếu thấy vẻ mặt tán thành của những người này thế, mặt không khỏi đen lại.
Loại lời nói xằng bậy này lại có người tin, đúng là ngu không ai bằng.
Quả nhiên là một đám chân đất không có kiến thức.
Gã hừ lạnh: "Xem như hôm nay ta đã biết được đạo đãi khách của Tiêu gia các ngươi, chúng ta chờ xem."
Tiêu Hàn Tranh lạnh lùng nói "Tiêu gia chúng ta chỉ tiếp đãi khách nhân lịch sự, chưa bao giờ tiếp đãi ác khách."
"Khoản nợ mà ngươi muốn khi dễ nương tử ta, đúng là cần phải chờ xem."
Vừa rồi hắn cũng cảm nhận được, Ngô đại thiếu có ác ý với tiểu tức phụ của hắn.
Tính kế tiểu tức phụ, chính là đạp lên điểm mấu chốt của hắn.
Ngô đại thiếu: "..." Không biết là ai bắt nạt, bị mắng bị ngỗng mổ chính là gã nha.
Đôi vợ chồng này quả thực không biết xấu hổ, thích đổi trắng thay đen.
Nhưng mọi người ở nơi này đều là thôn dân đứng về phía Tiêu gia, nếu thực sự đánh lên, người bị thiệt chính là gã.
Vì thế gã lạnh lùng mà nhìn Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc, nghiến răng nói với gã sai vặt: "Chúng ta đi!"
Tiếp theo liền leo lên xe ngựa rời đi ngay lập tức.
Hôm nay trở về gã phải viết thư cho tiểu di, để cho tiểu di thổi gió bên tai tri phủ, tìm lí do bắt Tiêu Hàn Tranh, hoặc là tạm thời điều người đi.
Sau đó gã lại tìm người bắt cái nha đầu c. h. ế. t tiệt kia.
Nỗi hận này, gã không thể nuốt xuống.
Ngô đại thiếu vừa đi, Tiêu Hàn Tranh lo lắng mà nhìn Thời Khanh Lạc: "Nương tử, nàng không sao chứ? Hắn uy h. i. ế. p nàng?"
Hắn và tiểu tức phụ đã vô cùng ăn ý hiểu nhau, biết nên phối hợp với nhau như thế nào.
Quả nhiên, Thời Khanh Lạc bày ra vẻ mặt ấm ức: "Tên đó muốn buộc ta giao ra phương thức tạo băng ra."
"Ta nói với gã, ta chuẩn bị công khai phương thức, làm mọi người ai cũng có thể học, về sau ở ngày hè nóng bức, cũng có thể có một chậu băng mỗi ngày."
"Nhưng gã lại không chịu đồng ý, nhất quyết muốn dùng tiền mua phương pháp, chỉ muốn để cho Ngô gia độc chiếm."
"Nếu như chúng ta không đồng ý, gã sẽ đưa người tới đối phó chúng ta."
Tất nhiên đây chỉ nói bừa thôi, nhưng có người tin là được, đối phó với Ngô gia không cần phải quá thành thật.
Các thôn dân đi theo Tiêu Hàn Tranh lại đây đều là người do hắn mời đến sửa lại xưởng đậu phụ ở hậu viện.
Ngọn núi đằng sau đã bị thu mua, liên thông với hậu viện, cho nên bọn họ chuẩn bị dỡ tường phía sau xuống, xây xưởng đường và xưởng sơn ở chỗ này.
Xưởng đậu phụ cũng phải sửa mới lại.
← Ch. 145 | Ch. 147 → |