← Ch.123 | Ch.125 → |
Đây là chuyện đời trước hắn chưa từng trải qua, khó trách rất nhiều người đều nói, nhà là một người nuôi dưỡng tinh thần.
Thời Khanh Lạc gật đầu, "Ừ, như vậy thì tốt rồi, thức ăn trong nhà ngon hơn trong huyện thành, huynh cũng rất gầy, còn cần được tẩm bổ."
Sau khi tiểu tướng công bị bệnh, cả người nhìn đều có chút đơn bạc, gầy yếu.
Trong lòng Tiêu Hàn Tranh ấm áp, "Được."
Thời Khanh Lạc kéo Tiêu Hàn Tranh ngồi xuống, "Vừa rồi vị Phỉ công tử kia, chính là người mà huynh đi phủ thành chữa bệnh à?"
Nghe hai người nói chuyện, trông không giống.
Tiêu Hàn Tranh nắm c. h. ặ. t t. a. y Thời Khạnh Lạc, "Không phải, gặp được Phỉ Dục Triết là một việc ngoài ý muốn."
Hắn cũng không giấu giếm: "Y thuật của ta chủ yếu là được một vị thần y truyền dạy."
"Một lần khi ta lật xem một quyển y thư, thì phát hiện bên trong có nói mấy câu cất giấu hàm ý, ta nghiên cứu phát hiện đây là một địa chỉ."
"Ta lập tức đi đến đó tìm, sau đó đã tìm được thần y trong một ngôi nhà gỗ, cùng với y thư mà hắn vô cùng tâm đắc."
"Chỉ là đáng tiếc, hắn đã qua đời."
"Vì thế ta thành đệ tử duy nhất của ngài, địa chỉ mà ngài để lại kia chính là vì muốn tìm một người có duyên để truyền thừa y thuật, ta may mắn gặp được."
Đây là chuyện xảy ra kiếp trước, hơn nữa tìm được y thư, thật ra là chuyện của vài tháng sau.
Sau đó những tháng ngày tiếp theo hắn liền miệt mài nghiên cứu y thư của sư phụ lưu lại, đồng thời thỉnh giáo cùng giao lưu không ít danh y, cho nên y thuật mới ngày càng tiến bộ.
Bất quá thần y đã qua đời, cho nên mọi người đều không biết kỳ thật hắn không phải do đích thân thần y dạy dỗ.
Hắn học theo tiểu tức phụ, hào phóng thừa nhận với Phỉ Dục Triết mình là đồ đệ của thần y.
Như vậy cũng là có thể giải thích vì sao y thuật của hắn lại cao siêu như vậy.
Vì sao thần y thu nhận hắn, lại dạy hắn như thế nào, chuyện này cứ để cho đối phương tự mình phỏng đoán đi.
Chuyện tiểu tức phụ tố cáo nói Thạch thầy thuốc, đối phương cũng sẽ điều tra được, càng có thể xác định hắn am hiểu dược lý, rốt cuộc thuốc có vấn đề là do hắn phát hiện.
Có Phỉ Dục Triết chứng minh thân phận, sau này hắn có thể quang minh chính đại dùng thân phận đồ đệ của thần y hành nghề y.
Hắn dừng một chút tiếp tục nói: "Chuyến đi lần này, trước tiên ta đi đến nhà gỗ, tu sửa lại y thư và tâm đắc của sư phụ, sau đó thì phải Phỉ Dục Triết đến tìm sư phụ trị bệnh."
"Sau khi hắn ta biết ta là đồ đệ của thần y, liền mời ta tới xem bệnh."
"Chỉ là chất nhi của hắn ở kinh thành, hiện tại ta còn chưa muốn đặt chân tới kinh thành, cũng không muốn trì hoãn thời gian về nhà, vì thế liền uyển chuyển từ chối."
"Nói với hắn ta, nếu muốn xem bệnh, liền mang người đến đây."
"Hắn ra còn không tin tưởng vào y thuật của ta, sợ đón chất nhi từ kinh thành tới đây sẽ làm cho bệnh tình nặng thêm, vì thế liền đi theo ta đến phủ thành, tận mắt nhìn thấy ta cứu sống một sinh mệnh đang cận kề cái chết."
"Hắn ta lại mời ta chữa bệnh cho hai gã bệnh nặng khác ở phủ thành, lúc này hắn ta mới yên tâm."
"Đi theo ta về nhà, chủ yếu là muốn đưa ta về, nhưng hắn ta cũng là muốn nhìn xem nhà chúng ta ở đâu, để sau đó mang chất nhi lại đây."
Thời Khanh Lạc nghe tiểu tướng công nói, cũng đại khái hiểu ra mọi chuyện.
Nàng cười thâm ý nói: Quả nhiên chúng ta thật có duyên, ta có một vị sư phụ lão thần tiên, huynh có một sư phụ thần y."
Cả hai người đều đã đi về cõi tiên, dùng rất tốt.
Tiêu Hàn Tranh cười khẽ nhéo nhéo tay nàng, "Cho nên chúng ta là trời sinh một đôi."
Thời Khanh Lạc hỏi: "Phỉ công tử là công tử thế gia ở kinh thành?"
Nhìn lời nói cử chỉ của đối phương, tuyệt đối không phải là một gia đình thông thường.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, "Không sai, hắn ta là công tử có gia thế lớn ở kinh thành."
Gặp được Phỉ Dục Triết hoàn toàn là thu hoạch ngoài ý muốn.
Thời Khanh Lạc lại hỏi: "Bối cảnh của hắn có lớn hơn Mạc Thanh Lăng hay không?"
Tiêu Hàn Tranh trả lời: "Bọn họ đều có lợi hại của mình."
"Tuy rằng gia tộc bên phụ thân Mạc Thanh Lăng không đáng tin cậy, nhưng hắn ta lại có thể dựa vào thế lực của gia tộc mẫu thân, hơn nữa năng lực của hắn ta không yếu, tương lai tiền đồ vô lượng."
"Thật ra gia thế của Phỉ Dục Triết càng hiển hách hơn. Các vị bá bá thúc thúc trong gia tộc của hắn ta đều có địa vị ở trong triều đình."
"Hắn ta là quý công tử sỉ tộc, hơn nữa không phải đích trưởng tử, cho nên dù không đi theo con đường khoa cử, gia tộc cũngta sẽ vì hắn trải ra một con đường rộng mở."
"Tuy rằng tương lai chí không ở triều đình, nhưng hành sự tiêu sái, giao hảo không ít người, hơn nữa bối cảnh cường đại, có nhân mạch rất lớn."
Kiếp trước hắn cũng không giao hảo gì với Phỉ Dục Triết, chỉ nghe nói về đối phương thôi.
Ở kinh thành Phỉ Dục Triết là công tử thế gia chơi bời có tiếng.
Lần này sau khi tiếp xúc qua, hắn phát hiện đối phương là một người đối nhân xử thế không tệ, có thể kết giao.
Vốn dĩ Thời Khanh Lạc sinh ra trong gia đình hào môn, vừa nghe liền đại khái biết thân phận cùng địa vị của Phỉ Dục Triết.
Nàng lại hỏi: "Bệnh của chất nhi hắn ta rất nghiêm trọng sao?"
Nếu không, sinh ra ở thế gia, kinh thành lại không thiếu đại phu tài giỏi không cần phải đưa đến thôn bọn họ chữa bệnh.
Tiêu Hàn Tranh nói: "Ừ, chủ yếu là bệnh tình có chút đặc thù, vừa lúc ta chữa được loại bệnh này."
Hắn đã từng gặp qua người có tình trạng tương tự, dựa vào y thư của sư phụ cùng kinh nghiệm từng trải, trị khỏi bệnh cho người này, cho nên đã có kinh nghiệm.
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
"Chờ bọn họ từ kinh thành đến đây, nói không chừng nhà của chúng ta cũng xây xong."
Nếu muốn đưa tới nơi này chữa bệnh, hẳn là sẽ phải ở lại đây.
Tiểu tướng công mời toàn thợ giỏi, hơn nữa nhiều người qua giúp, hẳn sẽ sớm hoàn thành.
Thời cổ đại, việc xây nhà cao tầng chưa phổ biến hầu hết đều là nhà trệt, tốc độ xây nhanh hơn.
Hiện tại đã xây xong phân nửa.
← Ch. 123 | Ch. 125 → |