← Ch.106 | Ch.108 → |
Thời Khanh Lạc đứng lên, "Ta đi lấy, chờ chút."
Nàng đi nhanh vào trong phòng, lấy quả cầu đen nhỏ mới làm hôm qua giống như đút thuốc nổ đất lúc trước, cột lại vào nhau sau đó mang ra ngoài.
"Sáu quả, 600 lượng." Thời Khanh Lạc đặt quả cầu màu đen nhỏ lên trên bàn, giơ tay, "Giao tiền."
Thời lão tứ vô cùng đau thịt, thật cẩn thận móc ra ngân phiếu 600 lượng từ trong ngực.
Mặt khác sáu mươi lượng bạc, bị gã đặt ở Thời gia, sợ nha đầu c. h. ế. t tiệt này cướp đi.
Nhìn bộ dạng tiếc nuối không muốn lấy ra của gã, Thời Khanh Lạc duỗi tay trực tiếp đoạt tới.
Đoạt ngân phiếu xong, Thời Khanh Lạc chuyển tay đưa cho Tiêu Hàn Tranh, để hắn nhìn xem có phải là thật sự hay không, về mặt này nàng không hiểu.
Tiếp theo ghét bỏ nhìn Thời lão tứ, "Cũng chỉ 600 lượng mà thôi, xem ngươi đau lòng thế nào kìa."
"Một bộ nghèo kiết hủ lậu, còn là Đồng sinh nữa, về sau đi ra ngoài cũng đừng nói có quen biết ta, mất mặt."
Thời lão tứ: "..." Ngươi không nghèo sao, vậy ngươi đoạt ngân phiếu làm cái rắm gì, tức c. h. ế. t gã.
Một bên Thời lão tam cũng đau lòng giống như đệ đệ, vừa tức giận với đại nữ nhi của mình.
Ông ta không nhịn được nhìn Thời Khanh Lạc mở miệng: "Có phải ngươi nên hiếu kính cho người cha này một chút không?"
600 lượng nha, lần đầu tiên ông ta thấy nhiều ngân lượng như vậy.
Lúc trước nếu không gả nha đầu c. h. ế. t tiệt này đi thì tốt rồi, tiền này chính là tiền của tam phòng bọn họ.
Thời Khanh Lạc cười như không cười nhìn ông ta, "Yên tâm, chờ sau này ông chết, ta nhất định sẽ hào phóng đốt vàng mã cho ông, để cho ông ở dưới cũng xài không hết."
Thời lão tam cứng họng: "..." CMN ai muốn ngươi đốt vàng mã cho ta.
Nha đầu c. h. ế. t tiệt này quá độc, vậy mà nguyền rủa ông ta chết.
Nghe được lời này, Tiêu Hàn Tranh cong môi mỉm cười, tiểu tức phụ chửi người đúng là không ai so sánh được.
Vốn dĩ trong lòng Thời lão tứ còn có chút khó chịu, nhưng nghe được lời này, đột nhiên cảm thấy thoải mái một chút.
Ít nhất gã chỉ là nghèo kiết hủ lậu, tam ca của gã đòi tiền thì c. h. ế. t mới có thể tiêu......
Thời lão tam nín thở, "Ngươi không sợ ta đi tố cáo ngươi bất hiếu sao? Hiện tại ngươi chính là nương tử tú tài đóđó."
Ông ta biết người đọc sách muốn thanh danh, đặc biệt là tú tài có tiềm lực vô hạn như Tiêu Hàn Tranh như vậy.
Lúc trước tứ đệ của ông ta đề nghị để nha đầu kia thành thân chôn cùng, lấy danh nghĩa thành thân, mà không phải bán, nếu không sẽ bị hỏng thanh danh.
Nếu ông ta đi tố cáo nha đầu c. h. ế. t tiệt này, cũng sẽ liên lụy đến thanh danh Tiêu Hàn Tranh.
Thật sự là 600 lượng quá mê người, lúc này ông ta mới không nhịn được uy hiếp.
Thật ra hôm nay trước khi đến đây bọn họ cũng đã thương lượng ở nhà rồi.
Thời Khanh Lạc làm ra bộ dạng không sao cả, "Vậy ông cứ đi đi!"
"Chẳng qua về sau các ngươi ra ngoài phải cẩn thận đấy."
"Nếu không mỗi ngày sẽ bị trùm bao tải đánh một trận, không tin các ngươi có thể thử xem."
Ai không biết uy h. i. ế. p chứ? Hừ hừ!
Tiếp theo nàng lại nhìn về phía Thời lão tứ, "Tứ thúc, ngươi cũng là người đọc sách."
"Có để ý đến chuyện ta đi đến học đường của ngươi, tuyên truyền một chút sự tích quang vinh lúc trước vì một trăm lượng bạc, muốn đưa chất nữ ruột thịt cho thiếu gia Ngô gia, kết thân chôn cùng không?"
Tuy rằng Ngô gia lấy danh nghĩa kết thân đưa một trăm lượng bạc làm tiền sính lễ, trên luật pháp thì không sao.
Nhưng nói ra ngoài, ai mà không biết, nhà ai đưa khuê nữ đi, chính là bán đi chôn cùng.
Thời lão tứ: "..." Không, ta rất để ý.
Thời lão tứ không sợ người trong thôn nói chuyện này, rốt cuộc ảnh hưởng trong thôn hữu hạn, hơn nữa người trong thôn bị đánh lừa, đều nói là phu thê lão tam táng tận lương tâm, không có quan hệ gì với gã cả.
Nhưng nếu đi huyện thành, thanh danh của gã còn sao?
Thời lão tứ vô vùng nghẹn khuất, nha đầu c. h. ế. t tiệt này thật biết bắt chẹt khuyết điểm của gã.
Gã nhìn Thời lão tam, hiện tại phải dựa vào tam ca rồi.
Sau khi uy h. i. ế. p bạc tới tay, còn sợ bị tròng bao tải sao?
Cùng lắm thì trong khoảng thời gian ngắn không đi ra ngoài!
Thời lão tam cũng nghĩ như vậy, cùng lắm thì ông ta cầm tiền rồi thì cứ ở nhà không đi ra ngoài.
Còn không đợi ông ta mở miệng, Thời Khanh Lạc chủ động nhìn về phía ông ta.
"Còn muốn nhi tử không?"
Thời lão tam buột miệng thốt ra, "Đương nhiên muốn."
Thời Khanh Lạc đúng lý hợp tình nói: "Nếu ông đi tố cáo ta bất hiếu, ta liền đi đến đạo quán của sư phụ ta, mỗi ngày cầu xin ngài ấy phù hộ, để cho ông sinh không được nhi tử, làm ông đoạn tử tuyệt tôn."
Muốn bắt chẹt cực phẩm, nàng có rất nhiều biện pháp, hơn nữa bảo đảm mỗi biện pháp đều có thể bắt được chỗ hiểm của bọn họ.
Thời lão tam: "..." Má nó, quá độc ác.
Nha đầu c. h. ế. t tiệt này quá ác độc hung ác, vậy mà muốn chạy tới trước mặt lão thần tiên cầu cho ông ta đoạn tử tuyệt tôn.
Thời lão tứ vừa nghe cũng cảm thấy quá độc ác, nha đầu c. h. ế. t tiệt này quả thực không phải người.
Thời lão tam tức giận đến thở hổn hển, "Ngươi dám."
Đối với lão thần tiên, bọn họ vẫn rất kính sợ.
Mấu chốt là có rất nhiều chuyện xảy ra lúc trước, không thể không tin!
Ông ta mong nhi tử mong nhiều năm rồi, cũng không thể bị phá bởi cái miệng của nha đầu c. h. ế. t tiệt này.
Thời Khanh Lạc cười lạnh: "Chỉ bằng ông, người, ta còn dám đánh, ông nói ta dám hay không?"
Thời lão tam: "..." Đừng nói, nha đầu c. h. ế. t tiệt này thật dám làm như vậy, tức c. h. ế. t ông ta.
Ông ta giả vờ xuống nước: "Ngươi sẽ nhẫn tâm như vậy sao?"
Thời Khanh Lạc nói: "Chỉ cần mỗi ngày các ngươi đừng nghĩ đến gây chuyện với ta, tất nhiên ta không thời gian và tinh lực chạy tới quấy rầy sư phụ đang ở trên trời của ta rồi."
Trong lòng nàng nghĩ, quá mấy ngày nữa vẫn nên đi đạo quán gom nhặt tro cốt của lão đạo trưởng, lập một cái bia trường sinh cho lão đạo trưởng đi.
Lão đạo trưởng giúp nàng cõng thật nhiều nồi như vậy, về sau còn phải tiếp tục giúp nàng cõng nồi, trong lòng nàng có chút áy náy...
Thời lão tam vừa nghe như vậy mới nhẹ nhàng thở ra, sợ nha đầu c. h. ế. t tiệt này thật sự chạy đi nguyền rủa ông ta đoạn tử tuyệt tôn.
"Được, lão tử sợ ngươi, tiền này lão tử không cần nữa." Thời lão tam gần như gào thét nói, đau lòng đến mức thở không nổi.
600 lượng nha, cứ bay thoáng qua như vậy, ông ta đau quá.
← Ch. 106 | Ch. 108 → |