← Ch.102 | Ch.104 → |
"Còn có sau này ngươi có đồ tốt mới mẻ gì khác, tốt nhất cũng có thể ưu tiên ta đầu tiên."
Thời Khanh Lạc không suy nghĩ sâu xa giống như hắn, nàng đã đoán được những điều kiện này.
"Không thành vấn đề, ta sẽ ưu tiên cân nhắc đến ngươi trước, nhưng nếu làm ăn lớn, ta có thể sẽ cùng làm ăn với mấy nhà nữa, cho nên ngươi cũng không thể cưỡng cầu độc chiếm một mình."
"Hơn nữa ta còn có một yêu cầu, ta muốn gia súc của tiểu cữu ngươi, ngươi phải bắt cầu."
Trước tiên nàng phải nói rõ ràng.
Lần này Bạch Hủ cũng rất sảng khoái đồng ý: "Được."
Vì vậy Tiêu Hàn Tranh lấy giấy bút ra, dùng danh nghĩa của hắn ký khế ước với Bạch Hủ.
Tất nhiên cũng đã nói rõ ràng trước, nếu như Thời Khanh Lạc không có cách nào chuyển đổi đường nâu thành đường trắng, hoặc là chi phí quá cao quy trình quá phiền phức, vậy khế ước này liền hủy bỏ.
Sau khi ký xong, ngay trước mặt Bạch Hủ, Thời Khanh Lạc dùng nước của đất vàng xối lên đường nâu.
Nhìn đường nâu biến thành đường trắng như tuyết, Bạch Hủ sợ ngây cả người, chỉ đơn giản như vậy?
Dù sao tận mắt nhìn thấy vẫn rất rung động, vậy mà còn rất thật.
Một lúc lâu hắn ta xúc động nói: "Sư phụ của ngươi thật lợi hại."
Lúc đầu vị đạo trưởng kia ở ngay tại huyện Nam Khê, sao hắn ta lại không đi thăm viếng chứ? Đáng tiếc.
Thời Khanh Lạc nhìn khuôn mắt tràn đầy tiếc nuối của hắn ta, có chút dở khóc dở cười.
Chẳng qua xem ra lý do tẩy não của nàng và tướng công, rất là hữu dụng.
"Đó là tất nhiên, ta chính là người thành thật na."
Bạch Hủ: ".." Chuyện này hắn ta không tin.
Hắn ta lại để cho nàng cẩn thận viết lại phương pháo.
Sau đó để cho Tiểu Tứ đi về Bạch gia lấy một ngàn lượng đến.
Tiếp đó Thời Khanh Lạc đi vào phòng bếp, ngoài miệng hướng dứng Tiêu tiểu muội làm đậu hủ đặc sắc mà trước đó không nói với bên ngoài.
Bạch Hủ nếm từng món đậu hủ, trong mặt lại lộ ra sự vui mừng
"Quả thật món ăn từ đậu hủ này không tệ."
Hắn ta lại hỏi: "Trừ những cái này ra, còn có những đồ ăn khác không?"
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Tất nhiên là có, đậu hủ có thể làm gần trăm món ăn, ta có thể viết một ít cho ngươi."
Trái lại nàng chưa từng ăn qua nhiều món đậu hủ như vậy, nhưng em họ lại thu thập rất toàn diện.
Vẻ mặt Bạch Hủ tràn đầy tươi cười: "Được, bắt đầu từ ngày mai, ta muốn đặt trước đậu hủ này."
Hắn ta lại hỏi: "Đúng rồi, đậu hủ này có thể giữ được vị ngon khi vận chuyển đến kinh thành không?"
Thời Khanh Lạc lắc đầu: "Không thể."
Nơi này không có dụng cụ giữ tươi, không có cách nào để lâu được.
Bạch Hủ suy nghĩ một chút: "Nếu không ngươi bán phương pháp làm đậu hủ như thế nào cho ta đi?" Thời Khanh Lạc lắc đầu: "Phương pháp này không bán."
Đậu hủ là món dễ bán sỉ lẻ cho quần chúng, nàng còn đang trông cậy vào đậu hủ để nổi tiếng đây, muốn có quan hệ lợi ích với người trong thôn, thậm chí rất nhiều người ở huyện Nam Khê.
Không giống như đường, giấy gì đó, các thôn dân không thể mỗi ngày mua đi rồi bán lại, lượng nhu cầu của huyện thành không lớn, chi phí lại mắc, không thích hợp.
Ngay khi Bạch Hủ thất vọng, nàng lại nói: "Chẳng qua sau này ta có thể làm một ít tài hủ ky, sợi đậu phụ khô, chao, đều là làm từ đậu hũ, ngươi có thể cầm đi làm đồ ăn ở kinh thành.
Bạch Hủ gật đầu: "Được, vậy ngươi cũng phải nói cho ta biết cách làm."
Thời Khanh Lạc cười: "Không thành vấn đề."
Cơm nước xong, Tiểu Tứ đã cầm đến một nghìn lượng bạc đưa cho Thời Khanh Lạc, mỗi người giữ một phần khế ước.
Thời Khanh Lạc mới vừa cất ngân phiếu, đột nhiên người Thời gia tìm đến cửa.
Bạch Hủ thấy vậy tự giác dẫn Tiểu Tứ rời đi.
Thời gia trừ lão già tử và mấy người đồng lứa với Thời Khanh Lạc không đến ra, thì Thời lão thái dẫn theo phu thê đại phòng nhị phòng, tam phòng và Thời lão tứ đến.
Mấy người nhìn Bạch Hủ mặc cẩm y ngồi xe ngựa rời đi, trong mắt mang theo vài phần hâm mộ và tham lam.
Tiêu mẫu muốn đi lên nghênh đón, lại bị Thời Khanh Lạc ngăn cản.
Nàng nháy mắt với Tiêu mẫu: "Nương, nương dẫn muội muội đệ đệ đi đến hậu viện cho gà vịt ăn đi."
Tiêu mẫu nhìn một cái đã hiểu, đây là con dâu không muốn để bà đi chiêu đãi người Thời gian.
Thật ra bà cũng không thích Thời gia, vốn dĩ nghĩ dù sao cũng là xui gia, vẫn nên khách khí một chút.
Bâu giờ nếu con dâu đã nói như vậy, vậy bà cũng không cần khách khí giả bộ nữa.
Bà cười gật đầu nói: "Được, vậy nương dẫn đệ đệ muội muội của con ra hậu viện."
Sau đó thật sự dẫn hai đứa bé đi hậu viện.
← Ch. 102 | Ch. 104 → |