← Ch.034 | Ch.036 → |
Hắn ngồi suy nghĩ sau này nên làm cái gì.
Trước đó tiểu tức phụ nói nàng kiếm tiền nuôi gia đình hắn cũng không để ý trong lòng. Trái lại không phải là xem thường nàng, mà là làm nam nhân, hắn phải gánh vác trách nhiệm của cái nhà này.
Tất nhiên, tiểu tức phụ muốn kiếm tiền gì đó, hắn cũng không phản đối.
Nếu quyết định thử sống chung trở thành người một nhà, trái lại cứ tính toán như vậy dễ dàng l. à. m t. ì. n. h cảm lạnh nhạt.
Nghe được tiếng hít thở đều đều truyền đến, khóe miệng hắn cong lên, thổi tắt ngọn đèn dầu, cũng nằm xuống đi ngủ.
Kiếp trước mỗi đêm hắn đều mất ngủ, đêm khuya khó chìm vào giấc ngủ, phải dựa vào uống thuốc mới có thể ngủ được hai ba canh giờ.
Lúc đầu cho rằng đột nhiên bên cạnh lại có thêm một người sẽ càng khó ngủ hơn.
Ai biết khi Tiêu Hàn Tranh tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng, chuyện này làm cho hắn vô cùng bất ngờ.
Lúc này Thời Khanh Lạc đã sớm thức dậy rồi, đang đánh thái cực quyền dưỡng sinh.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cuộc sống ở đạo quán cũng không tệ, trái lại lão đạo trưởng không có ngược đãi bọn họ, mỗi ngày đều có thể ăn no.
Chẳng qua lão đạo trưởng không ăn đồ mặn, cho nên bọn họ cũng phải ăn theo, nhiều năm không ăn thịt, làm cho thân thể của nguyên chủ mất thăng bằng dinh dưỡng.
Sau khi về nhà Thời gia, dậy sớm ngủ muộn, mỗi ngày đều làm rất nhiều chuyện, ăn kém không nói, còn không cho ăn no nữa.
Nguyên chủ trực tiếp không đủ dinh dưỡng, làm cho làn da được xem là trắng nõn, cân nặng bình thường cũng trở nên xanh xao vàng vọt, thân thể còn có chút hư nhược.
Kiếp trước nàng chính là một đại mỹ nữ trước lồi sau vễnh, nguyên chủ và nàng có bảy tám phần giống nhau, nhưng vóc người bây giờ, thật làm cho nàng không dám nhìn thẳng.
Cũng may không có gương, chỉ có thể thấy bóng mình dưới nước, nếu không nàng sẽ khóc c. h. ế. t mất.
Cho nên nàng phải nhanh chóng điều chỉnh lại thân thể này, không nói có thể khôi phục được sắc vóc hoàn mỹ kiếp trước, nhưng ít nhất cũng phải khôi phục được bảy tám phần.
Đang suy nghĩ, nàng cảm giác sau lưng có một người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Thời Khanh Lạc xoay người chỉ thấy Tiêu Hàn Tranh đang chống quải trượng đứng ở cửa phòng.
Tối hôm qua nàng lại cho hắn uống đường glu-cô, cùng với chất dinh dưỡng bổ sung năng lượng, quan trọng là nàng cho hắn uống nhiều nước suối không gian, cho nên hôm nay đã có thể xuống đất đi bộ được rồi.
Tiêu Hàn Tranh cười hỏi: "Nàng đánh quyền gì vậy?"
Cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua quyền pháp như vậy, quả thật nhìn vào rất mềm mai, nhưng bên trong lại cất giấu sức mạnh.
Thời Khanh Lạc trả lời: "Thái cực quyền dưỡng sinh, sư phụ dạy ta."
"Chờ thân thể của huynh không còn yếu như vậy nữa, ta dạy cho huynh đánh bộ quyền này, có thể đả thông kinh mạch, bổ khí, cường tráng thân thể."
Tiêu Hàn Tranh cười gật đầu nói: "Được!"
Hắn đã gặp qua lão thần tiên trong miệng các thôn dân hai lần.
Nhìn đối phương gầy giống như quẻ củi vậy, thân thể cũng không tốt lắm, rất giống như mê mệt cái gì đó, thường xuyên không ngủ.
Không giống với người biết bộ quyền cường thân kiệt thể này.
Thời Khanh Lạc đã đánh xong.
Nàng vừa lau mồ hôi trên trán, vừa nhìn Tiêu Hàn Tranh hỏi: "Huynh biết đậu hủ không?"
Tiêu Hàn Tranh không hiểu, "Đậu hủ là cái gì?"
Thời Khanh Lạc cười nói: "Một loại thức ăn."
Trong trí nhớ của nguyên chủ không có đậu hủ, nhưng nàng không thể xác định trong thể giới này có đậu hủ hay không.
Bây giờ Thời Khanh Lạc nghe Tiêu Hàn Tranh nói như vậy, vậy chắc không có rồi.
Đậu hủ xuất hiện được ghi lại vào thời nhà Tống, bây giờ là Đại Lương, tương tự với thời sơ khai của nhà Đường.
Dù cho những nơi khác đã có, nhưng chỗ mà nàng đang ở tuyệt đối không có.
Thời Khanh Lạc nói: "Hôm nay chúng ta làm đậu hủ ăn đi."
← Ch. 034 | Ch. 036 → |