← Ch.006 | Ch.008 → |
Tình huống này làm cho mọi người Thời gia ngây người, sao nha đầu c. h. ế. t tiệt kia lại có thể đánh giỏi như vậy.
Thấy ba người đã nằm sấp dưới đất kêu rên, Thời Khanh Lạc mới vỗ vỗ tay, lạnh lùng nhìn người Thời gia.
Sau đó cầm con d. a. o trên bàn, chơi đùa quen tay, làm cho người ta hoa cả mắt.
Tiếp theo ở trong sân nhặt một tấm ván gỗ dày lên, cầm con d. a. o lên chuẩn bị diễn xiếc một màn.
Đây là khi nàng ở bộ đội đặc chủng, học được của đầu bếp bộ hậu cần, lúc ấy nhìn rất ngầu liền quấy lấy người nọ đòi học, hiện tại đúng lúc dọa đám cực phẩm này.
Rất nhanh người Thời gia đã kinh ngạc đến rớt cằm, chỉ thấy tấm ván gỗ dày kia lại nhanh chóng biến thành từng miếng gỗ mỏng như cánh ve, kỹ thuật xắt rau này cũng quá hoàn hảo, quá thuần thục đi......
"Đừng có mà có suy nghĩ không nên có, nếu không ta không ngại cho các người biến thành tấm gỗ này, thể nghiệm kỹ thuật hạ d. a. o của ta."
Người Thời gia sợ tới mức nuốt nước miếng một cái: "......"
Không, bọn họ không muốn thể nghiệm chút nào.
Bọn họ muốn khóc, sao trong nhà lại sinh ra một đứa sát tinh nghiệp chướng như vậy, làm bậy rồi!
Lúc trước sợ nha đầu này động một chút sẽ cho nổ chết, hiện tại còn phải lo lắng nó sẽ cắt người thành rau, đánh cũng không đánh lại, cuộc sống này còn có thể trôi qua như thế nào đây ......
Sau khi lấy ác chế ác, lấy bạo chế bạo, người Thời gia cũng không dám đánh chủ ý ra oai nữa.
Mỗi ngày đều bị ép mở nhà bếp nhỏ nấu thêm cơm cho Thời Khanh Lạc, nếu một lời không hợp, ác nữ này liền dùng dây mây đánh người, đánh cho đám người Ngưu thị kêu oa oa.
Thật ra người Thời gia rất muốn tìm thôn trưởng và tộc lão hỗ trợ, nhưng lại bị Thời Khanh Lạc uy hiếp, chỉ cần dám nói ra những chuyện này, bọn họ liền chờ nửa đêm thăng thiên đi.
Người Thời gia tức đến mức c. h. ế. t khiếp, rồi lại không dám đi đánh cuộc, chỉ mong nha đầu c. h. ế. t tiệt kia có thể nhanh chóng rời khỏi Thời gia, hoặc bị bạo bệnh lập tức c. h. ế. t đi là tốt nhất.
Lại qua hai ngày, Thời Khanh Lạc muốn uống canh cá, liền đi đến một con sông nối liền hai thôn bắt cá.
Trên đường, còn nghe được mấy phụ nhân bát quái.
"Tiêu tú tài của thôn Hạ Khê thật thảm, thật vất vả thi đậu tú tài, lại ngã xuống núi hôn mê bất tỉnh, nghe nói trong nhà không có tiền bốc thuốc, cũng không biết có thể cứu được hay không."
"Tiêu gia cũng mặc kệ?"
"Chuyện của Tiêu gia, ngươi còn chưa nghe nói sao?"
"Lúc trước ta đi lên trấn mới trở về đây, Tiêu gia có chuyện gì?"
"Lúc trước cha của Tiêu tú tài đi quân dịch, ai biết lại làm đại tướng quân, khoảng thời gian trước sau khi trở về, còn dẫn về một tiểu phu nhân."
"Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nương của Tiêu tú tài đẩy ngã người ta, làm cho tiểu phu nhân kia sinh non."
"Dưới cơn giận dữ, Tiêu lão nhị muốn biếm thê làm thiếp, không biết cuối cùng nói như thế nào, biến thành hai người hòa li."
"Mấy huynh muội Tiêu tú tài đi theo nương, sau đó phân gia với Tiêu gia ra ngoài sống một mình."
"Tiêu tú tài cũng là đứa con hiếu thảo, nghe nói lúc đầu Tiêu tướng quân muốn dẫn cậu ta về kinh thành bồi dưỡng, nhưng cậu ta lại từ chối, lựa chọn một mình tách ra lập hộ, dẫn theo nương đệ muội sống với nhau."
"Cũng bởi vậy chọc giận Tiêu tướng quân, nên ông ta đã viết thư cắt đứt quan hệ cha con với huynh muội Tiêu tú tài, mấy hôm trước đã trở về kinh thành, cho nên Tiêu gia hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này."
"Trước kia Tiêu lão nhị đi tham gia quân ngũ, nương của Tiêu tú tài sống không tốt ở Tiêu gia, thường xuyên bị mẹ chồng mắng, chị em dâu khi dễ, nếu không có Tiêu tú tài che chở, sợ sớm đã bị tra tấn đến c. h. ế. t rồi."
"Thật là tạo nghiệt, Tiêu lão nhị kia đúng là nhẫn tâm."
"Người của Tiêu gia đều nhẫn tâm, từ sau khi nương của Tiêu tú tài không còn nhà mẹ đẻ, càng đối xử khắc khe hơn với mấy mẹ con bọn họ."
"Nếu không phải Tiêu tú tài dựa vào bản lĩnh của mình thi đậu công danh, lần này cũng không có cách nào làm chủ cho nương của mình được."
"Thi đậu tú tài, có một người cha tướng quân, lại có ích lợi gì? Còn không phải sắp c. h. ế. t rồi sao."
"Trước kia trên trấn cậu ta chính là người đọc sách có tiếng nhất, thật là đáng tiếc, ai!"
Thời Khanh Lạc nghe xong bát quái, lúc này mới đi đến bờ sông.
Ai biết mới vừa đi đến gần đó, liền thấy trong sông có một đứa bé sắp c. h. ế. t đuối.
Vì thế nàng không chút do dự chạy tới, nhảy xuống sông cứu người lên.
Sau khi làm các biện pháp cấp cứu, đứa bé kia sặc ra mất ngụm nước rồi mở mắt ra
"Mình không c. h. ế. t sao?" Đứa mê mang hỏi.
Vốn là cậu muốn đi xuống sông bắt cá, ai biết đột nhiên chân bị chuột rút không bơi được, còn tưởng rằng cứ c. h. ế. t đi như vậy.
Thời Khanh Lạc nhìn bộ dạng mơ màng của cậu, cười vỗ vỗ đầu cậu một cái.
"Tất nhiên là có người cứu đệ lên rồi, đệ mới không chết."
Tiêu Nhị Lang ngẩng đầu, liền thấy một vị tỷ tỷ toàn thân đều uót nhẹp, ôn hòa nhìn mình.
Cậu không ngốc, rất nhanh đã phản ứng lại, là tỷ tỷ này cứu cậu.
"Cảm ơn tỷ tỷ, ân cứu mạng của tỷ, sau này đệ nhất định sẽ báo đáp."
Hiện tại trong nhà chỉ còn lại một nam đinh là cậu thôi.
Bây giờ ca ca hôn mê bất tỉnh, nếu cậu lại chết, không biết nương và tỷ tỷ sẽ thương tâm như thế nào.
Thời Khanh Lạc thấy cậu chỉ có bảy tám tuổi nhưng lại hiểu chuyện như vậy, trong lòng có ấn tượng không tệ với cậu.
"Được nha, ta sẽ chờ sau này đệ đến báo đáp."
Đối với một đứa bé, tạo một cái mục tiêu như vậy cũng rất tốt.
"Nhà đệ ở nơi nào? Ta đưa đệ trở về đi."
Lúc đầu Tiêu Nhị Lang muốn từ chối, cảm thấy xấu hổ khi lại phải làm phiền vị tỷ tỷ này.
Ai biết mới đứng lên, chân lại bị đau, cậu chỉ có thể ngượng ngùng nói: "Vậy làm phiền tỷ tỷ, nhà đệ ở thôn bên cạnh."
Thời Khanh Lạc cõng đứa bé này lên, đi theo chỉ dẫn của cậu.
Nhà của đứa bé này ở thôn Hạ Khê, đối diện con sông, có một cây cầu gỗ có thể đi qua đi lại.
← Ch. 006 | Ch. 008 → |