Huyền Cầm
← Ch.54 | Ch.56 → |
Băng liên nhanh chóng hình thành trong tay nàng, Uyển Ngưng ném về phía Tống Khương
Tống Khương mặt biến sắc vội vàng tránh né:" Ngươi, ngươi làm gì!!"
Băng liên va chạm vào cự thú nổ bùm một tiếng, Tống Khương xoay người thấy Cực Thử bị nàng đánh bay, nhận ra mình hiểu lầm đang định đa tạ thì mí mắt giật giật nhìn một màn
"Tiểu Hắc mau qua tích điểm, con này là ta giết không được nhường cho ai"
Chủ tớ các người có thể để người ta cảm động một chút không. Tống Khương không ngừng gào thét trong lòng.
Xác yêu thú chất thành núi nhưng với thú triều này không đáng kể. Nhìn đàn yêu thú không ngừng tiến tới, nếu không nhanh hạ Hoàng Mãng yêu toà thành này trụ không nổi
Uyển Ngưng để Tiểu Hắc giúp đỡ mọi người, nàng trở lại phía trên toà thành, lúc nãy người phủ thành chủ đã đưa cho nàng một cái hộp, bên trong là cây đàn
Uyển Ngưng nhanh chóng mở hộp gỗ ra, một cây đàn phủ bụi hiện ra, Uyển Ngưng gảy thử, dây đàn liền đứt ra:" Tên Vân Tẩn không lừa mình chứ, cái gì mà huyền cầm ngàn năm, uy lực không thể chối cãi"
Mười sáu dây đàn đứt hết ba dây rồi, vụ làm ăn này lỗ rồi!!
"Nha đầu ngốc, huyền cầm này cũng không tầm thường đâu, gỗ Bách Tùng trăm năm đủ tiêu chuẩn cho con sử dụng"
Diệp Hải bị đàn thú hao vây hét vọng lên:" Uyển Ngưng muội muội, chúng ta sắp cầm cự không nổi, đàn thú này không ngừng ập đến"
Bên Thương Dục thành cũng không mấy khả quan, tu vi mọi người đều rất cao nhưng số lượng không thể so với bầy yêu thú được
Mặc kệ huyền cầm hay đàn rách, nàng ngồi xuống nhớ lại lúc Lữ gia đánh đàn
"Nha đầu thúi còn không qua đây học, con là nữ nhi cầm kì thi hoạ nên biết một chút, sau này mới có thể gả cho người ta"
"Gia gia, con sống với người cả đời này sẽ không gả cho người khác"
Lữ gia gõ đầu nhỏ của nàng:" A đầu, sau này đến tuổi con cũng phải thành gia lập thất, không thể ở một mình mãi được"
"Vậy con sẽ tìm người không xem trọng cầm kì thi hoạ vẫn yêu thương con"
Uyển Ngưng mở mắt, khoé môi treo nụ cười nhẹ, ngón tay thon dài gảy đàn
Đing đang
Đing đang
Dược lão hiển nhiên nhìn ra cầm nghệ nha đầu không tồi:" Từ từ đưa linh lực con vào tiếng đàn, dùng âm làm công kích yêu cầu chính xác rất cao. Nếu không cẩn thận con có thể làm bị thương đồng bạn"
Uyển Ngưng thử đưa linh lực vào, dây đàn lại đứt
Giọng Dược lão không ngừng vang lên trong đầu nàng:" Âm là vô hình không thể nắm bắt, nếu con cứ cứng nhắc như vậy sẽ không điều khiển được"
"Nam Cung Liêm, ngươi không sao chứ?" Nam Cung Liêm bị một yêu thú cấp bốn đánh trúng, Diệp Hải nhanh chóng lại hỗ trợ
"Không sao, vết thương nhỏ thôi"
Hạ Thiên Tuyết cùng Lâm Hoành trên người cũng xuất hiện vết thương to nhỏ. Phía xa xa, Vân Tẩn cùng Hoàng Mãng yêu không thể phân thắng bại. Tình hình này thực sự không ổn
Lúc này tiếng hét của Uyển Ngưng truyền đến:" Mọi người nhanh phong bế thính lực"
Đám người Nam Cung Trạch nhanh chóng làm theo lời nàng. Đing đang, tiếng đàn một lần nữa vang lên. Nàng không ngừng truyền linh lực theo tiếng đàn. Mười ngón tay biến hóa thật nhanh, mãnh liệt biến đổi tựa như hổ gầm giận dữ
Đông đông
Phanh!!
Đám yêu thú gần nàng nhất trực tiếp bị miễu sát. Tống Khương nghe được âm ba công kích dữ dội ngay lập tức phong bế thính giác:" Mọi người mau phong lại thính giác"
"Âm ba công kích thật đáng sợ, yêu thú cấp ba như vậy mà chết rồi"
Tống Khương rung động không thôi:" Thật mạnh"
Uyển Ngưng không ngừng gảy đàn, tiếng đàn hóa tiếng nước chảy mãnh liệt mà mênh mông. Trong nháy mắt đàn chim trên không trung hoảng sợ bay mất
Tiếng đàn bức lui đám yêu thú, Hạ Thiên Tuyết cùng mọi người chớp thời cơ nhanh chóng lui về phía sau
Ánh mắt Vân Tẩn nhìn qua, trong mắt hiện rõ sự kinh ngạc:" Trúc cơ sơ kì, tiểu nha đầu đó lại là trúc cơ"
Nham Vũ bên này vẫn luôn chú ý động tĩnh phía sau, khẽ hừ lạnh một tiếng. Chưởng ấn rực lửa xé không lao đến Hoàng Mãng yêu
Oanh oanh oanh
Âm thanh nổ bạo liên tục vang lên, lân phiến của nó bị đốt cháy một phần. Hoàng Mãng yêu rít dài một tiếng lao về phía Nham Vũ
"Nghiệt súc đi chết đi" Nham Vũ không muốn dây dưa, tay xuất hiện thanh đao dài hai thước rực lửa. Khí thế càng thêm cường hãn. Hắn chém một đường, tiếng xé gió vang lên không ngừng, một đao mang theo sát khí bao trùm Hoàng Mãng Yêu, ngay lập tức tiếng kêu thảm thiết truyền ra
Vân Tẩn lại lần nữa kinh ngạc không thôi. Hắn cùng hai trúc cơ trung kì mới có thể đánh bại Hoàng Mãng yêu, tên Nham Vũ này không chỉ đơn thân độc mã, lại có thể nhẹ như không hạ gục yêu thú cấp năm!!
Đôi Hoàng Mãng yêu chết, đám yêu thú không còn điên cuồng như trước. Tiếng đàn uyển chuyển lại cương nghị khác hẳn lúc đầu vang lên
Dược lão mỉm cười, tán thưởng:" Lĩnh ngộ thật nhanh"
Thủ ấn nàng biến đổi, tiếng đàn uyển chuyển, từng âm tiết có thể nghe rõ ràng làm tâm người thoáng đãng. Âm thanh như có ma lực vuốt v e lòng người, làm mọi người mê muội. Đám yêu thú như được xoa dịu lại quay trở về khu rừng
Lâm Hoành không nhịn được khen một câu:" Đàn rất hay"
Tiếng đàn dần kết thúc, sau một lúc sắc mặt nàng tái nhợt đến dọa người.
← Ch. 54 | Ch. 56 → |