2: Tu Luyện
← Ch.01 | Ch.03 → |
Lữ gia thần sắc nghiêm túc nhìn nàng:" Chuyện linh căn dị biến này con không được nói cho ai biết.
Chỉ nên lộ thuộc tính băng, con có hiểu không"
Uyển Ngưng nhìn ông như vậy cũng nghiêm túc gật đầu, bây giờ cô không hiểu bao nhiêu về thế giới này vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Nhưng Lữ gia có vẻ không đơn giản, ông ấy có thể tiện tay lấy ra thạch nghiệm linh căn như vậy
"Uyển nha đầu, linh căn con đã thức tỉnh nhất định phải tu luyện chăm chỉ hơn người khác gấp bội, con hiểu chứ.
Thế giới này không xem trọng chính nghĩa, nắm đấm ai lớn thì người đó thắng.
Vốn dĩ trước đây ta nghĩ con là một người bình thường không thức tỉnh linh căn, ta có thể bảo vệ con một đời bình an.
Nhưng nay linh căn con đã thức tỉnh trời định con phải theo con đường tu hành"
"Gia gia người..."
"Từ giờ trở đi ta sẽ trông coi con tu luyện"
Thế là Uyển Ngưng vừa đến thế giới này liền kích phát linh căn trong cơ thể, được Lữ gia gia thần bí ma luyện
Một tuần trôi qua...
Suốt một tuần từ sáng sớm nàng phải chạy vòng quanh ngọn núi, lại đi cùng Lữ gia hái thuốc, phân biệt dược liệu.
Tối về tắm nước thuốc rồi lại khoang chân tu luyện
Lữ gia giải thích cho cô rất nhiều điều về thế giới này.
Đại lục Thương Lan chia thành 3 đại thành và 5 tiểu thành, Thanh Ngân chính là một trong số tiểu thành trì đó.
Trước mắt tu sĩ Kim Đan, Thanh Ngân thành chỉ là hạt cát nhỏ bé giữa sa mạc mà thôi
Đêm đến, ngâm nước thuốc xong, nàng khoanh chân tu luyện, cảm thấy bình cảnh liền dùng linh lực chém vỡ nó, chính thức bước vào luyện khí đệ nhất cảnh
Lữ gia đột nhiên mở mắt: "Đột phá rồi sao.
Mới qua có một tuần, tốc độ này sắp sánh ngang với lớp trẻ của đại gia tộc rồi"
Uyển Ngưng tính toán bản thân dùng một tuần thời gian để chính thức bước vào luyện khí đệ nhất cảnh có phải hơi chậm rồi không.
Qủa nhiên nàng không hợp với thế giới này a.
Tiếp tục tu luyện vậy, phải củng cố tu vi không thể để Lữ gia thất vọng
Sáng sớm như mọi ngày nàng ra khỏi cửa chuẩn bị thực hiện chạy quanh ngọn núi, Lữ gia đến đưa cho nàng một bao cát:" Hôm qua con đã đột phá đệ nhất cảnh rồi, đeo cái này vào chạy đi, phải giữ nguyên tốc độ"
Nàng đeo bao cát lên người, bắt đầu chạy.
Càng về sau sức nặng của bao cát càng lộ rõ, khó khăn lắm Uyển Ngưng mới có thể chạy xong.
Nằm ra mặt đất thở hồng hộc, đúng là mệt chết nàng, quả nhiên luyện khí còn quá yếu
"Mới như vậy đã không chịu nổi rồi sao? Ta cho con thời gian nửa tháng để đột phá luyện khí tầng hai, nếu không làm được thì không cần đến tìm ta nữa"
Uyển Ngưng nghe thấy như vậy liền hiểu lầm là Lữ gia ghét bỏ mình phế vật, nàng liền đáng thương hề hề nói: "Gia gia ngài đừng ghét bỏ con, mặc dù con tu luyện có chậm hơn người khác nhưng con nhất định sẽ cố gắng"
"Con biết như vậy còn không mau đi tu luyện, nằm ở đó đến bao giờ"
Uyển Ngưng liền bậc dậy chạy đi tu luyện, nàng sợ ở lại lâu một chút Lữ gia liền đuổi nàng đi.
Nhìn bóng lưng nhỏ bé chạy trối triết, Lữ gia mỉm cười: "Tốc độ tu luyện chậm sao? Một tuần bước vào luyện khí, trước đây ta còn không có làm được như vậy đâu.
Nhưng mà phải nói như vậy cho nha đầu kia cố gắng một chút, vùng trời này không còn yên bình như trước nữa, phải mau trưởng thành"
Thời gian mười ngày lại trôi qua, gia gia không chỉ dạy nàng tu luyện mà còn dạy đọc sách và viết chữ.
Cũng may chữ viết đều giống với Trung Hoa, nàng không cần học cũng hiểu.
Nhưng vẫn nên tỏ vẻ trước mặt Lữ gia, không thì cô lại bị nghi ngờ mất..
← Ch. 01 | Ch. 03 → |