Vòng quay kinh hoàng!
← Ch.37 | Ch.39 → |
Thưa quý đọc giả! Tính từng ngày cho đến nay cốt truyện của chúng ta đã được hơn chặng đường dài.
Nhân vật nam chính nữ chính đều trải qua không ít gian nan thử thách mới có thể toàn tâm toàn ý đến bên nhau. Tuy nhiên, bấy nhiêu đó có lẽ vẫn chưa đủ để thỏa mãn ngài tác giả.
Thế nên, tác giả ngày đêm trằn trọc dốc tâm quyết chí suy nghĩ tìm những tình tiết thật gây cấn càng cam go bổ sung vào cốt truyện của mình nhằm tăng hứng thú cho người đọc.
******
Vào chương:
Tối qua bởi vì cả nhóm vui chơi quá độ nên sáng hôm nay chẳng có ai dậy sớm.
" Trưa trời trưa trật rồi.... haizz... sao không lo dậy mà cứ nằm ì ra đó mãi thế thằng này? " _ Mẫu thân đại nhân nhà bạn Cổ Lực Quân cằn nhằn.
Lực Quân cất giọng ngáy ngủ gục lên gục xuống: " Trời ơi... giờ này còn sớm mờ... để con ngủ chút đi.... ! "
" Ừ... Cứ ngủ ngon đi hen! Mẹ kêu con bé Tuyết Anh về bây giờ he! " _ Bà ấy cười nham hiểm bảo.
" HẢ? Mẹ.. ơi sao không nói sớm? Trời ơi chết con rồi! " _ Cậu lồm cồm bò dậy tỉnh rụi như bưng.
" Chưa chết đâu con, hay mẹ bảo nó vào gọi con dậy nhé! " _ Cổ phu nhân nói.
" Khoan, không được! Người ngợm mới ngủ dậy chưa ra thể thống gì, xấu hổ chết mất! " _ Cậu khua tay chạy nhanh vào phòng tắm.
Doãn Tuyết Anh bước vào liếc quanh chợt cậu ta vừa trong phòng tắm ra bộ dạng tóc lộp độp nước thân dưới quấn khăn tắm khoe cơ thể cường tráng săn chắc cuồn cuộn.
Mặt cô bỗng dưng đỏ bừng lên ôm tay che mặt ngượng ngùng. Lực Quân cũng thất thần khi nhìn thấy cô, cậu nhìn lại mình rồi lăng xăng bận quần áo vào.
" Nè! Con gái gì cứ thích rình body người ta vậy hả? " _ Cậu thay xong tiến tới gần bên tai cô hỏi.
Tuyết Anh mặt vẫn còn đỏ ửng xoay đầu ngước lên nhìn cậu nói: " Xí, ai thèm rình anh, tại... t.. tại mẹ của anh bảo tôi lên đây chớ bộ."
" Ai đời... ca sĩ gì mà nướng tới trưa luôn hờ! " _ Tuyết Anh dè bỉu.
" Rồi xong rồi đi thôi! " _ Cậu Lực Quân cập cổ Tuyết Anh tỉnh bơ xuống lầu chuẩn bị đi chơi.
Lại kể đến cặp đôi Vỹ Tường + Hiểu Tinh. Khoảng 8 giờ họ hẹn nhau đi ăn sáng ở một nơi gió lồng lộng mát rượi tại nhà hàng 5 sao cạnh bờ biển.
Bàn ăn bày trí toàn là vỏ sò vỏ ốc được thủ công tinh xảo. Hai người ngồi ăn bón cho nhau khiến nhiều người ghen tị, cô bồi bàn này là người Anh mắt sâu màu xanh đem rượu nho đến rót cho hai người:
" Chúc ngon miệng! "
Câu chúc bằng tiếng Hoa khiến Hiểu Tinh thích thú phát ngôn vài lời:
" Cô ấy nói tiếng hoa chuẩn quá! Cô ở đây bao lâu rồi? "
Cô gái tây đó tươi cười đáp: " Xia xia... (nghĩa là cảm ơn), tôi sống tại đây ba tháng rồi! "
"Oh..." _ Hiểu Tinh ồ lên.
Giao tiếp với cô gái ấy xong, cô ta vào trong tiếp tục bổn phận của mình.
Ăn sáng vừa xong, hai người cùng nhau dạo biển.
Hiểu Tinh vươn vai hít thở không khí trong lành: " Gió mát quá đi! Ước gì được sống ở đây! "
Lúc này, Du Vỹ Tường mới cười nhẹ nói:
" Điều ước của em sẽ thành hiện thực nếu mình kết hôn, anh sẽ mua một căn nhà cạnh bờ biển tha hồ cho các con của mình chơi đùa nhỉ? "
" Nè... Anh nói gì xa xôi quá vậy? " _ Cô nàng trề môi.
Quay lại với tác giả, Lâm Tử nó ôm gối ngủ phì phò quên bén đi nhiệm vụ mỗi ngày phụ chú Bình pha chế cà phê.
Âm thanh báo thức reo lên làm nó hoảng hồn tỉnh dậy, dụi hai mắt cho bớt ghèn nó lê thê bước vô phòng vệ sinh cá nhân.
" Hai vây xinh xinh... cá vàng bơi trong bể nước... ngoi lên hụp xuống... cá vàng múa tung tăng...... ! "
Tâm trạng nó vui lạ thường ngân nga ca bài hát cô mẫu giáo dạy hồi xưa tay chà răng soạt soạt hai chân nhún nhảy.
Hây... ây... ! Nó vươn vai tập thể dục.
Diện bộ quần short xanh lam áo phông cụt tay màu be khoác lên chiếc tạp dề có in hiệu tên quán. Hôm nay thứ bảy cuối tuần khách tăng vùn vụt kể từ ngày quán nó xảy ra vụ cướp và sự xuất hiện của ca sĩ Kunbii Cổ Lực Quân.
Nó chạy như chó đạp lửa bởi lượng khách ngày càng dày đặc.
Em ơi! Nhanh lên!
Một chị gái dân văn phòng gọi nó.
" Dạ... dạ.... tới liền! ", _ Nó chạy hụt hơi bưng những tách cà phê giao từng bàn.
Lần lượt những người ghé trước trở ra, quán dần giảm lượng người nó mới được thở phào đứng dựa quầy pha chế thở hào hển:
" Hời.... hời.... . mệt muốn đứt hơi! Nghỉ chút đã! "
Chú Bình nhìn nó cười khà khà:
" Kakaka...... đuối lắm hả con? "
Chú ơi! Con có ý kiến này.... hay là chú tuyển thêm phục vụ đi, khách ngày càng đông chú cháu mình sao làm xuể! "_ Nó kiến nghị.
" Ừh, chú cũng định ngày mai dán thông báo tuyển dụng." _ Chú ấy nói.
*******
Chiều hoàng hôn buông xuống, Lưu Trinh rủ Nó cùng đi công viên Chuột bạch.
Nó và Hiểu Tinh tụ tập đông đủ cùng đám con trai Du Vỹ Tường.
Xa xa, Doãn Tuyết Anh ló dạng: " Chào! Tôi đến rồi đây! "
" Ừ... chúng ta đi thôi! Nhanh lên nào! " _ Lưu Trinh hối hả gọi.
Đợi tớ.... . ! Á.... !
Tiếng cô nàng dừng lại bởi bàn tay của thằng con trai Lực Quân đỡ bộ khi cô vấp ngã.
Ôi... xui cho cậu ta, bàn tay thê thảm đặt nhầm vào đôi gò bồng trên người Tuyết Anh.
Á.... Đồ... Háo... Sắc... ! _ Chất giọng thánh thót hét lên như quả tạ ngàn cân đập vào tai Lực Quân.
Ợ... Xin... Lỗi! _ Cậu chỉ kịp bật hai từ thì tức khắc lãnh hai bên má hai dấu bàn tay đỏ rần.
Bốp... !
Nó đưa tay che mắt, tay còn lại tự bịt miệng mình thốt hai chữ: " Ây... Chà... ! "
Hiểu Tinh và Vỹ Tường cũng đồng thanh há mồm: " Thảm roài.. ! "
Phía Lập Tuyên, cậu này chắc lưỡi thương tâm: " Chậc chậc... tiêu rồi "
Lưu Trinh chỉ lắc đầu thở dài: " Haizzz.... ! "
" Thôi đủ rồi, đi nhanh lên! " _ Vỹ Tường hối thúc.
Vào trong trung tâm, Lưu Trinh hỏi chung: " Tụi mình chơi trò nào trước đây? "
" Hay là.... chơi xe điện đụng trước đi! " _ Tuyết Anh hào hứng đề nghị.
Lâm Tử vỗ tay: " Yes! Tớ tán thành! "
Thế là mỗi người một chiếc xe chiến đấu trên xa lộ mini này.
Hiểu Tinh đảo tay lái đạp ga tông thẳng vào Chiến cơ của Vỹ Tường " Ành ", xe cậu ta văng ra xa.
" Ôi... Thẳng tay thế? Người đẹp! " _ Cậu thốt lên.
" Trả thù này... ! " _ Nói nhanh đánh gọn, Du Vỹ Tường lách " Cạch " vào xe cô nàng.
Đến lượt Lực Quân, anh ta hiến kế:
" Hể! Hay chúng ta chia đội chiến đi! "
" Ok you! "
Vỹ Tường, Lập Tuyên đồng lòng hợp tác.
Đau lòng thay, tác giả là người lẻ nên bị đưa vào thế bí.
Nó biến thành trái banh bị hai bên nam nữ tông tới xoay mòng mòng chim chóc líu lo đầy đầu, sao bay phất phới vòng quanh.
" Mẹ ơi! Chóng mặt quá 💫! " _ Lâm Tử choáng váng.
Kết thúc vòng đua xa lộ tử thần nó mới thoát khỏi địa ngục trần gian.
" Mệt chết tôi! " _ Nó lót dép ngồi dưới mép đường vì ghế đá đã đầy đủ các cặp đôi.
" Ha Ha! Vui mà! " _ Vỹ Tường cao ngạo phán.
Nó lườm nguýt cậu ta mắng: " Hừ... vui con khỉ! Mấy người hành hạ người ta chắc vui! "
Đến lượt Hiểu Tinh nói đôi lời: " Ui... Lâm Tử, cũng tại mấy tên này thôi. Thay mặt bọn họ mình tạ lỗi với cậu! "
Nó hít hơi dài trả lời: " Lỗi phải gì? Tớ người lớn không chấp trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ như mấy gã trai non này đâu! "
Ba anh chàng nghe nó phân tích mà muốn té ngửa cười đau ruột thừa.
" Haizz... Đói quá! " _ Lập Tuyên bụng kêu cồn cào thở dài.
Lưu Trinh gác tay lên vai Lập Tuyên an ủi: " Đằng kia có bán đồ ăn kìa! "
Lực Quân hăng hái chủ động đi mua, loay hoay với mấy chục que chả cá cuối cùng cũng tay xách nách mang đem ba hộp chả cá, thịt xiên cứu đói.
" Nè... ăn cho đã đi! " _ Lực Quân thảy đống thức ăn ngồi phịch xuống.
7 người thi nhau chén sạch sẽ không sót miếng nào.
" Ời.... No rồi, đủ sức chơi tiếp rồi! " _ Nó xoa bụng căng tròn miệng chép chép.
Tuyết Anh nhìn vòng quay không rời mắt: " Ê... đu quay đẹp thật các cậu nhỉ? Tụi mình lên đó ngắm cảnh đêm đi! "
" Ừa! Thật há! Vỹ Tường anh đi mua vé nhe! " _ Hiểu Tinh phát lệnh sai vặt.
Cậu ta vui vẻ đáp: " Vâng, thưa quý cô! "
Bảy tấm vé đã lọt vào tay Vỹ Tường một cách dễ dàng. Cậu vẫy tay gọi: " Hey! Tất cả lại đây, chuẩn bị lên kìa! "
Bảy người đứng dậy bước theo, vì hộp chứa chỉ đủ 4 người nên buộc phải chia ra.
Vỹ Tường + Hiểu Tinh + Nó là một đội còn lại 4 người kia một đội.
Vòng tròn ấy quay chậm rãi, tất cả đèn được thiết kế hình trái tim 💜 chớp nhoáng liên tục.
Bên Lực Quân và Lập Tuyên bốn người mỗi đôi một kiểu riêng.
Bên phía Du Vỹ Tường, có vẻ vui hơn. Hai người khoác tay nhau ngắm những đợt đèn chiếu không gian lãng mạn tưởng chừng chỉ có hai người họ.
" Haizzz.... . Bây giờ. chỉ mình ta cô đơn... vậy! ". Nó âm thầm lặng lẽ riêng một góc tự thưởng ngoạn cảnh đẹp.
Chiếc vòng xoay khoảng 4 vòng... bỗng điện đài đột nhiên tắt hết, vòng quay bị dừng lại đột ngột. Những người còn ở trên cao tâm trạng hoảng sợ có cô gái còn khóc thét lên vì sợ hãi.
Hộp của phía Lập Tuyên bấy giờ Lưu Trinh đang ôm chặt cau6 vì sợ bóng tối. Còn Tuyết Anh tuy cô tự trấn an mình song vẫn không thoát được cảm giác treo lơ lửng trên không chiếc hộp đóng cứng tối om không thấy gì cả.
Cô run bần bật môi mím lại thì bàn tay Lực Quân nắm chặt tay cô, nhờ đó cô nàng đỡ hơn.
Về bên hộp Du Vỹ Tường, Hiểu Tinh tuy cô rất gan dạ nhưng cũng hồi hộp lo lắng. Còn may là có Vỹ Tường ở bên cạnh cặp tay cô nàng âu yếm bảo: " Có anh đây! Không việc gì phải sợ! "
Mạc Hiểu Tinh nhận ra điều gì đó, cô lên tiếng phá vỡ bầu khí tối mò đặc quánh: " Lâm Tử! Cậu ở đâu vậy lên tiếng đi! "
Nó mù tịt trong cái khoảng không tăm tối cất giọng: " Ở đây! Tớ vẫn ở vị trí ban đầu, cậu cứ yên tâm! "
Ai ai cũng có người trấn an tinh thần, duy nhất tác giả là cô độc nên tâm trí nó cần phải vững vàng. Bởi vậy, trong ba cô bạn nó là người bình tĩnh nhất.
Một phút, hai phút bọn nó ngồi yên đến nửa tiếng sau nhân viên điều chỉnh mới sửa chữa lại. Đèn sáng trở lại, tiếp tục vòng quay.
Chạy được thêm hai vòng nữa thì trời ơi chiếc vòng nó lại tắt ngúm dừng đột ngột thêm phen hú vía, người ta sợ hãi la thất thanh.
Bỗng... hộp của bên Vỹ Tường hệ thống bị trục trặc tự động mở cửa làm ba người này hết hồn không dám động đậy.
" Wey, có ai có đèn pin hay điện thoại gì không bật lên cho sáng tí." _ Nó chợt phát ngôn có lý hết sức.
" À... điện thoại tôi còn pin nè! " _ Vỹ Tường nhanh tay bật đèn led lên.
Chiếc hộp sáng sủa hơn, rồi một lần nữa chiếc hộp tự di chuyển. Lúc này nó bỗng nghiên hẳn bên phải, nghiên qua hướng Lâm Tử đang ngồi.
" Rắc " tiếng động từ cánh cửa vang lên, nó từ từ sứt ra và rơi xuống dưới.
Hiểu Tinh sợ hãi nắm chặt khung ghế cùng Vỹ Tường.
" Không biết mấy người bên Lưu Trinh sao rồi? " _ Hiểu Tinh lo lắng cho họ hỏi.
Vỹ Tường lên tiếng trấn an lần nữa: " Bọn họ không sao đâu, có hai tên con trai ở đó mà lo gì! "
Nó phân giải: " Bây giờ theo tớ nghĩ, chúng ta cần bình tĩnh đặng còn tìm cách thoát hiểm chớ! Cậu ở yên đây, tránh nhúc nhích sẽ ít nguy hiểm hơn."
" Cô ta nói đúng đó! Cứ ngồi yên thì chúng ta sẽ không sao." _ Du Vỹ Tường quay sang Hiểu Tinh dặn dò.
" Mà này Lâm Tử! Cậu không chút xíu gì sợ sao? Trông cậu bình tĩnh cứ như thằng đàn ông ấy nhỉ? " _ Hiểu Tinh tò mò về thái độ vững vàng của nó.
Lâm Tử thản nhiên đáp: " Chết hụt mấy lần rồi, sợ gì nữa! "
" Phải đó Hiểu à! Cô ta thần chết còn dám giỡn mặt nữa là... có rớt thêm lần nữa cũng bị trục xuất trở lên hà! " _ Du Vỹ Tường vô tư nói.
" Hảo! Anh có muốn xuống dưới đoàn tụ với liệt tổ liệt tông thì tui đây sẵn lòng đưa tiễn một đoạn! " _ Lâm Tử nó đá đểu lại khiến cậu ta dợn tóc gáy.
" Thôi được! Anh đó... nhổ nước bọt nói lại đi! Giờ phút này mà còn nói mấy câu này! "_ Hiểu Tinh bức xúc.
" Anh chỉ muốn giúp không khí bớt căng thẳng thôi mà! " _ Cậu ta biện minh.
" Nín là vừa đấy! Ông bạn." _ Nó nhếch mép mỉa mai.
← Ch. 37 | Ch. 39 → |