← Ch.37 | Ch.39 → |
Buổi tối, Từ Tái Xuân khóc đến thiếp đi.
Từ lúc kết hôn đến nay đây là lần đầu tiên vợ chồng son cãi nhau, gần đây tâm thần Trương Nghiêu không yên, chẳng biết vì sao, ít khoan dung với Từ Tái Xuân.
Mà lần này Từ Tái Xuân cũng quật cường một cách hiếm thấy, chắc cô không hiểu cái gì gọi là tự ái và mặt mũi, nhưng ở trên đường lúc tất cả mọi người nhìn cô như vậy, bỗng nhiên cô muốn đào một cái hố trên mặt đất, chôn mình xuống.
Về đến nhà, Từ Tái Xuân bèn khóc.
Trương Nghiêu vốn muốn xin lỗi cô, nhưng lời đến cổ họng lại vì cái quái gì đấy không thốt lên được.
Cuối cùng, Từ Tái Xuân khóc mệt, Trương Nghiêu mới về phòng.
Bộ dạng khóc lóc này, chẳng phải ngày mai muốn sưng mắt ư?!
Trương Nghiêu bất đắc dĩ thở dài, gần đây anh thực sự lạ lắm. Rõ ràng trước kia cuộc sống trôi qua rất tốt, không phải sao?
Từ Tái Xuân đang ngủ, đương nhiên không biết trong lòng Trương Nghiêu nghĩ thế. Không chỉ vậy, cô còn nằm mơ.
Trong mơ, cô gầy hơn hiện tại rất nhiều, có thể nói là dáng vẻ kinh khủng.
Trong mơ, cô ở trường học, xung quanh có rất nhiều người qua lại. Tuy nhiều người không quen biết, nhưng cô nhẹ nhàng dõi theo bước tiến của bọn họ.
Cô còn chưa thấy bóng lưng người nào, có người đã đẩy cô tiến lên, hình như cô rất sợ, rụt rè chả dám tiến...
Lúc Từ Tái Xuân tỉnh lại, Trương Nghiêu đã không còn bên người.
Nghĩ đến chuyện tối qua, cô thoáng đau lòng.
Cô chỉ muốn ăn chút kẹo bông gòn thôi, gần đây vì báo cáo kiểm tra sức khỏe mà rất lâu rồi chưa được ăn kẹo, như hôm qua, cô rất muốn ăn lắm.
Thực ra, cô cũng biết Trương Nghiêu muốn tốt cho cô, nhưng khi ánh mắt những người đó nhìn sang, đột nhiên cô cảm thấy xấu hổ. Dường như, tất cả mọi người đang cười nhạo cô.
Lúc cô mới tỉnh lại, ánh mắt mọi người cũng là kiểu này.
Từ Tái Xuân cảm thấy khó chịu, nên tức giận hất tay Trương Nghiêu, buổi tối trở về, cô ngủ một giấc, sau khi thức dậy, hình như không tức giận đến thế.
Tiếp theo đó... không biết có phải anh vẫn còn giận không nữa?
Không để Từ Tái Xuân suy nghĩ nhiều vì Lư Lạc đã tới tìm cô.
Hôm nay, vẫn là một ngày bận rộn.
Từ Tái Xuân bận bịu luôn tay, nên quên bén chuyện rốt cuộc Trương Nghiêu có vui hay không.
Khi đi phát bánh gato, Từ Tái Xuân gặp được người hôm qua kia.
Hắn rất thích bánh gato cô làm, mặc dù hắn luôn luôn nói không ăn không ăn nữa, song ánh mắt ấy rất khát vọng.
Từ Tái Xuân đối với loại khát vọng này không thể nào quen thuộc hơn, nhiều lúc chẳng phải mình cũng dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm đồ ngon sao?
Từ Tái Xuân đưa cho hắn một cái bánh gato nhỏ mới, sau đó người kia nói chuyện.
"Từ Tái Xuân, cô không nhớ tôi à?"
Thành thật mà nói, Trương Kiêu vẫn hơi sợ Trương Nghiêu. Dù sao thằng nhóc ấy giống như kẻ điên, gặp người là cắn. Giờ trong nhà hắn hỏng bét, mỗi ngày mẹ chỉ biết khóc lóc, ba cũng không về nhà, hắn nên cố gắng duy trì cuộc sống yên tĩnh này.
Nhưng hắn không tự chủ được, đợi phản ứng kịp, Trương Kiêu đã tới quảng trường.
Từ Tái Xuân giống như hôm qua, phát bánh gato nhỏ ăn thử miễn phí.
Trương Kiêu tự nói với mình, hắn đang giảm cân.
Song, hắn vẫn không nhịn được nhận bánh gato nhỏ ấy.
Trương Kiêu tới, Lư Lạc cũng trông thấy.
Cô nhớ người đàn ông này là cái tên thập thà thập thò ở phòng tập gym lần trước, giờ tính nết vẫn có chết cũng không đổi, lại tới quấn quýt bé mập của cô.
Lư Lạc siết quả đấm, chuẩn bị tiến lên phía trước.
Nhưng đi được hai bước, cô ngừng lại.
Bé mập đáng yêu vậy, sánh đôi với tên rác rưởi Trương Nghiêu kia, hình như rất đáng tiếc. Trước đây, nghe bé mập nói Trương Nghiêu tốt lắm, cô cũng nhịn, không ngờ ngày đó để cô bắt gặp bé mập uống thuốc tránh thai, Lư Lạc hơi tức giận.
Đương nhiên bé mập không biết, nhưng cô hiểu đàn ông.
Đàn ông lặng lẽ cho vợ uống thuốc tránh thai, chắc chắn không muốn có con.
Chính xác mà nói, Trương Nghiêu không muốn con của bé mập, nhưng vẫn muốn thoải mái sung sướng, nên quả đắng chỉ có thể để phụ nữ gánh chịu.
Lư Lạc càng nghĩ càng tức giận, cô quyết định đại diện cho ánh trăng tiêu diệt tra nam.
Song, bé mập mê tít Trương Nghiêu. Trải qua quan sát của Lư Lạc, bé mập đã hãm sâu trong vùng lầy không thể tự thoát ra được, nhìn dáng vẻ đắc ý kia của Trương Nghiêu, Lư Lạc thực sự không cam lòng thay bé mập.
Nhưng, ông trời không phải luôn đứng về phía Trương Nghiêu.
Đấy, đã xuất hiện một tình địch rồi.
Tuy tên tình địch này... à ờ, hơi béo tí.
Bên này Lư Lạc lặng lẽ rút lui, bên kia Trương Kiêu và Từ Tái Xuân ở chung rất tốt đẹp. Từ Tái Xuân không còn mê trai như trước, mặc dù hơi béo, nhưng nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
Trương Kiêu ăn liên tục ba cái bánh gato, cuối cùng hắn có chút xấu hổ.
Đúng lúc trên quảng trường có máy gắp thú nhồi bông, nghe nói sau khi Từ Tái Xuân ngốc có tính nết như trẻ con. Trương Kiêu nhìn mấy đứa nhỏ đứng trước mặt máy gắp thú, vuốt cằm nghĩ.
Hắn có nên tặng Từ Tái Xuân một con không.
Thuận tiện, bày tỏ niềm yêu thích bánh gato của hắn.
Trương Kiêu nhìn trúng một con hươu cao cổ, hắn quan sát, mấy con thú nhồi bông trong máy chỉ có mỗi con hươu cao cổ là có một không hai.
Được rồi, vậy gắp con hươu cao cổ này.
Trương Kiêu mài quyền lau chưởng, đồ chơi, hắn tới đây.
Sự thực chứng minh, chuyện mới bắt đầu rất tốt đẹp, Trương Kiêu cực kỳ đắc ý bỏ tiền vào, sau đó... là liên tiếp bỏ tiền, đến cuối cùng, khi mấy đứa trẻ chung quanh bắt đầu đầu bất mãn việc hắn cứ chiếm lấy máy gắp thú, bèn tới chỗ quản lý khiếu nại.
"Cứu mạng! Bên kia có một ông chú quái đản cứ chiếm lấy máy gắp thú kìa!"
Không còn cách nào khác, Trương Kiêu - một người đàn ông chân chính có thể đấu với đám nhóc nghịch ngợm không hiểu chuyện sao? Hắn bình tĩnh nhường lại vị trí máy gắp thú.
Hoho, con hươu cao cổ ở mức độ khó vậy, hắn còn không thể gắp, đám nghịch ngợm này... nghĩ cũng đừng... Khoan đã... thằng nhóc thối! Buông con hươu cao cổ ra!
Vất vả lắm Trương Kiêu mới vừa lừa vừa dụ được con hươu cao cổ từ trong tay thằng nhóc kia, đợi tới lúc chạy tới tìm Từ Tái Xuân, Từ Tái Xuân đã thu dọn về nhà rồi.
Hắn thoáng mờ mịt dạo một vòng quảng trường, cuối cùng cảm thấy mình cực ngốc.
Hắn thực sự coi mình là nam chính si tình sao?
Trương Kiêu nhìn con hươu cao cổ trong tay, lúc không có được thì cảm thấy rất đáng yêu, là có một không hai, lấy được rồi, bất quá cũng bình thường thôi.
Có lẽ, Từ Tái Xuân cũng thế.
Trương Kiêu an ủi mình, sau đó ôm hươu cao cổ về nhà. Thôi, mai nhớ giảm cân, đừng tới đây ăn bánh nữa.
Đúng, chính là vậy. Nhất định đừng tới nữa.
Hôm nay Từ Tái Xuân bề bộn nhiều việc, bận rộn đến mức quên bén Trương Nghiêu. Nhưng Trương Nghiêu lại không như thế.
Liên tục gọi cho Từ Tái Xuân mấy lần đều không bắt máy, sau đó lại liên tục gửi mấy tin nhắn, vẫn không trả lời.
Cuối cùng, còn tắt điện thoại.
Trong lòng Trương Nghiêu cảm thấy có gì đó không đúng, lẽ nào đồ ngốc giận thật?
Ngẫm lại, hôm qua anh cũng không đúng, rõ ràng trên đường cái nhiều người vậy, lời hay ý đẹp không được sao, nhất định phải rống cô.
Thực ra, Trương Nghiêu rất hối hận.
Song, phải xin lỗi thế nào với vợ mình đây.
Trương Nghiêu tìm tòi rất nhiều đáp án trên Baidu.
Rõ là rối tung rối mù hết. Có người còn đề nghị chuyển 1. 314. 520[1] nhân dân tệ vào tài khoản Alipay[2] của đối phương, làm vậy lời xin lỗi mới có thành ý nhất.
[1] 1314: yi san yi si (tương ứng với yi sheng yi shi - một đời một kiếp), 520: wo er ling (tương ứng với wo ai ni - anh yêu em), tóm gọn lại 1314 520 là dãy số thần thánh: anh yêu em một đời một kiếp.
[2] Alipay là một kênh trung gian để thanh toán, ở nó giống như tài khoản của ngân lượng, hoặc Paypal vậy. Khi sở hữu một tài khoản Alipay, bạn có thể thanh toán các đơn hàng mua trên taobao, 1688, tmail... một cách thuận tiện nhất, ngoài ra bạn còn có thể chuyển tiền từ tài khoản Alipay của mình sang thẻ ngân hàng chỉ trong vài phút.
Là rất có thành ý, bất quá đối với đồ ngốc mà nói hẳn không dùng được.
Tất cả tiền của anh chẳng phải đều ở chỗ đồ ngốc sao?
Thôi, nghĩ cách khác.
Trong lúc Trương Nghiêu mày chau ủ dột, vừa khéo Cố Tây Dương tới chơi.
Công việc hàng ngày của hắn chính là ăn nhậu chơi bời, thấy người khác không thoải mái chính là niềm vui lớn nhất của hắn. Sau khi nghe được phiền não của Trương Nghiêu, Cố Tây Dương vỗ ngực bảo đảm.
"Không phải là dỗ phụ nữ vui vẻ sao? Bỏ tiền mua hoa tặng, đơn giản thế mà."
Trương Nghiêu lạnh nhạt nhìn Cố Tây Dương, "Mày nghĩ Từ Tái Xuân là cô gái bình thường à?"
Cố Tây Dương vuốt cằm, cũng hơi do dự.
"Cũng đúng. Tao cảm thấy sở thích lớn nhất của vị kia nhà mày chỉ có ăn ăn ăn, nếu không mày chiều người ta đi!"
Dĩ nhiên Trương Nghiêu muốn chiều lắm, nhưng mấu chốt là ăn quá nhiều kẹo không tốt cho sức khỏe Từ Tái Xuân.
Trương Nghiêu cự tuyệt.
Cố Tây Dương hết cách, "Cô ấy còn thích gì không?"
Thứ Từ Tái Xuân thích à, trừ ăn ra, hình như cũng rất thích thú bông.
Có điều con Đại hùng kia đã chiếm phân nửa giường lớn của bọn họ, nếu đem thêm một con về nữa, Trương Nghiêu hơi lo lắng vị trí của mình khó mà giữ nổi.
"Cái này cũng không được! Cái kia cũng không được! Bộ dáng này của mày chuẩn bị cô độc đến già hả?"
Trương Nghiêu ném ánh mắt như dao tới, biết ngay Cố Tây Dương chẳng có công dụng gì mà.
... Rốt cuộc phải làm sao để đồ ngốc vui vẻ đây.
Trương Nghiêu thực sự không có kinh nghiệm về việc dỗ con gái. Anh ngồi trong văn phòng cả buổi chiều, chẳng làm việc gì, trong đầu chỉ toàn trống rỗng.
Anh quyết định ra ngoài đi một chút.
Lần này anh đi, bèn vô thức đi tới quảng trường Từ Tái Xuân làm tuyên truyền. Anh đứng ở xa xa nhìn Từ Tái Xuân đang bận rộn trong biển người, ngắm cô mỉm cười với người ta, khi người ta khen ngợi cô, cô sẽ cười híp mắt như vầng trăng khuyết, cô như vậy...
Thực ra rất đẹp.
Không biết tại sao, Trương Nghiêu nuốt một ngụm nước miếng.
Đợi vị khách nam không biết thức thời kia còn muốn quấn lấy Từ Tái Xuân hỏi han này nọ, Trương Nghiêu đã vượt lên trước một bước đi tới trước mặt Từ Tái Xuân.
"Hi, vợ, anh tới đón em."
← Ch. 37 | Ch. 39 → |