Khó bề phân biệt
← Ch.10 | Ch.12 → |
Khi Cầu Thế Trinnh buông tay không hề khuấy đảo nữa thì Thẩm Thanh Lạc yếu đuối nằm ở trên giường, đến ngón chân cũng không muốn động.
Cầu Thế Trinh hài lòng mà đem Thẩm Thanh lạc kéo vào trong ngực, vuốt tóc của nàng, bộ dáng kia là tính toán không muốn trở về.
"Trở về ngủ." Thẩm Thanh lạc cong môi, đẩy Cầu Thế Trinh, từ trong ngực của hắn tránh thoát quay người mặt hướng vào trong.
"Không muốn trở về, ta muốn ôm ngươi ngủ." Cầu Thế Trinh rất uất ức nói, đưa tay đẩy Thẩm Thanh Lạc, Thẩm Thanh Lạc không để ý tới hắn, quay lại một lần xoắn vặn trở về một lần, Cầu Thế Trinh bất đắc dĩ, từ trên người nàng bò vào phía trong giường nhìn Thẩm Thanh Lạc, Thẩm Thanh Lạc lại xoay người ra hướng bên ngoài, Cầu Thế Trinh lại bò đến bên ngoài, Thẩm Thanh Lạc lại quay mặt đi đến bên trong...... giày vò mấy lần như thế, Cầu Thế Trinh bất đắc dĩ rời giường.
Cầu Thế Trinh sửa sang lại quần áo, chợt nhớ tới câu hỏi lúc trước của Thẩm Thanh Lạc, hỏi: "Ngươi mới vừa rồi muốn cùng ta thương lượng cái gì?"
Thẩm Thanh Lạc híp mắt đã mau ngủ, nghe vậy lập tức tỉnh táo lại, nói: "Yến Ninh muốn buôn bán ta cũng cùng tham gia, chúng ta bây giờ muốn buôn bán để kiếm một cái sinh ý ổn định, ngươi xem, ngân hàng của ngươi có thể cho Yến Ninh mượn ít bạc không? Chúng ta sẽ trả lãi cho ngươi."
Cầu Thế Trinh trầm ngâm một hồi nói: " Theo trình tự vay nợ thì cần có sản nghiệp thế chấp, Yến Ninh hiện tại không có sản nghiệp gì, không thể Được. Không cần vay mượn nữa, các ngươi tính toán làm cái gì? Còn thiếu bao nhiêu bạc? Tự ta lấy cho ngươi."
"Càng nhiều càng tốt, mười vạn lượng cũng không ngại nhiều."
"Cái gì?" Cầu Thế Trinh đưa tay nhéo mạnh tóc Thẩm Thanh Lạc, nhếch miệng cười nói: "Ngươi nghĩ mười vạn lượng là số lượng nhỏ sao? Buôn bán cái gì mà cần nhiều tiền như vậy? Còn nữa, Yến Ninh tính tình ôn hoà hiền hậu, làm tiên sinh quản sự phòng lương vẫn là có thể, một mình đảm đương đứng ra buôn bán hắn là thiểu hụt mưu lượt, thủ đoạn, cùng cứng rắn trong thương trường, nếu mấy ngàn lượng bạc buôn bán mà giao cho hắn, nhiều hơn nữa, nguy hiểm quá lớn, hắn không kham nổi."
"Mua bán thỏa đáng, năng lực Yến Ninh như vậy là đủ rồi." Thẩm Thanh Lạc bất mãn.
Cầu Thế Trinh khuyên nhủ: "Thanh Lạc, không phải là không cho ngươi, là thật không được, không có năng lực nắm trong tay, lại có tài chính khổng lồ, rất dễ dàng bị người dòm ngó muốn xơi tái."
"Không muốn cho mượn thì thôi." Thẩm Thanh Lạc nói thầm, nhắm mắt ngủ.
"Mười vạn lượng thì không được, ta bí mật lấy cho ngươi một vạn lượng."
Một vạn lượng không tồi, Thẩm Thanh Lạc thật cao hứng, nàng bắt đầu nói mười vạn lượng, cũng chỉ là thuận miệng nói, Cầu Thế Trinh dám cho nàng mười vạn lượng, nàng cũng không dám nhận.
"Quay đầu lại ta viết giấy nợ cho ngươi, coi là tính lợi tức (tính lãi) cho ngươi." Thẩm Thanh Lạc cười nói.
"Ngươi......" Cầu Thế Trinh chán nản, một câu của ta còn không phải là của ngươi hay sao vọt tới bên môi lại bị ngăn chận, hắn có chút buồn bực, hôn sự với Tiêu gia trước không hủy bỏ được, hắn không có lập trường lớn tiếng nói ra một câu nói như vậy.
Thẩm Thanh Lạc tối nay ngủ rất say, trong lúc ngủ mơ nàng kiếm rất nhiều bạc, sản xuất ra một loại gấm so với gấm Yên Hà của Tiêu gia còn tinh xảo hơn, gấm Yên Hà Tiêu gia không còn độc quyền nữa, sau lại nàng cùng Tiêu Nhữ Xương lần nữa đấu trí đấu dũng, đem Tiêu gia phá đổ.
Thẩm Thanh Lạc ngủ say sưa, Cầu Thế Trinh bị nàng đuổi về phòng lại lăn qua lộn lại không ngủ được. Cả đêncũng không có chợp mắt, còn có Tiêu Nhữ Xương.
Mỗi một bước đều tính toán hoàn hảo, Yến Ninh tại sao lại không có cường bạo Thẩm Thanh Lạc? Tiêu Nhữ Xương không hiểu nổi, trái tim càng cảm giác nặng nề hơn, xem ra Thẩm Thanh Lạc nhìn bề ngoài thì mảnh mai, nhưng cũng không thể xem thường. Vốn muốn một mũi tên trúng ba con chim, phá hủy ý niệm của Cầu Thế Trinh đối với Thẩm Thanh Lạc, đem Thẩm Thanh Lạc đuổi khỏi Cầu Phủ, khiến Yến Ninh mất đi chức quản sự ở ngân hàng tư nhân, sau đó âm thầm dùng lực để cho người của mình thay chức quản sự ở ngân hàng của Yến Ninh, không nghĩ tới chỉ thực hiện được mục đích đuổi Yến Ninh ra khỏi ngân hàng tư nhân, nhưng cũng không được như ý muốn. Yến Ninh rời đi, Cầu Thế Trinh để cho một người lên thay thế chức cụ quản sự ở ngân hàng, lại là một người không ngờ được—— là một người đứng quầy ngân hàng tư nhân khánh phong tên là Chân Thanh Hòa.
Chân Thanh Hòa được đề cử, rất nhiều người cảm thấy bất ngờ, nhưng là ngày thứ nhất hắn nhậm chức năng lực xử sự công việc, liền làm người làm trong ngân hàng tư nhân tâm phục khẩu phục.
Tiêu Nhữ Xương ở trên giường lăn qua lộn lại, cảm thấy cuộc chiến với Cầu Thế Trinh mình ngày càng trở nên bị động rồi. Rất rõ ràng, Chân Thanh Hòa được thăng chức quyết không phải là không có người nào thích hợp để thay, chỉ sợ là Cầu Thế Trinh đã sớm âm thầm bồi dưỡng hắn.
Cầu Thế Trinh mang về một nữ nhân, hơn nữa lại tung tin tức muốn chính thức cưới vợ bé, Tiêu Nhữ Xương đã sớm được người hắn cài ở Cầu Phủ bẩm báo rồi, nhưng hắn cho là, đây chỉ là do Cầu Thế Trinh muốn bảo vệ Thẩm Thanh Lạc mà làm ra chuyện này để che dấu.
"Thẩm Thanh Lạc, ngươi rốt cục có cái gì mà khiến Cầu Thế Trinh đối với ngươi khác với những nữ nhân khác đây?" Tiêu Nhữ Xương tự nhủ.
Tiêu Nhữ Xương ngày thứ hai nhận được hỷ thiếp từ Cầu Phủ, hắn tiện tay để qua một bên, là huynh trưởng vị hôn thê của Cầu Thế Trinh, Chính thất của Cầu Thế Trinh chưa có vào cửa, đã cưới vợ bé trước, không thể nghi ngờ là đang đánh vào mặt của hắn, khiêu chiến tôn nghiêm của Tiêu gia, Tiêu Nhữ Xương cũng không tính đi tham gia.
"Ca, muội muốn huynh đi, đi nhìn nữ nhân không biết xấu hổ kia, Cầu Thế Trinh có cưng chiều cô ta nữa, chỉ cần muội không từ hôn, cô ta dù có được cưng chiều, cũng chỉ là một tiểu thiếp......" Tiêu Nguyệt Mị nghe được Cầu Thế Trinh muốn cưới vợ bé, lại muốn Tiêu Nhữ Xương đi tham gia.
Tiêu Nhữ Xương đã quen cái gì cũng theo Tiêu Nguyệt Mị, lại suy nghĩ những năm này Cầu Thế Trinh sống phóng túng, mặt mũi của Tiêu gia thật ra thì cũng đã bị ném sạch rồi, cũng chỉ là một tiểu thiếp, liền vui vẻ đáp ứng.
Đều là những Phú Hộ trong thành, trước lại là bạn tốt nhiều năm, Cầu Thế Trinh biết, Tiêu Nhữ Xương căn bản cũng biết, những khách nhân thì hi hi ha ha, nói một tiếng chúc mừng, không hẹn mà cùng đàm luận chuyện nâng thêm sinh ý, cuối cùng để cho Tiêu Nhữ Xương không đến nỗi quá lúng túng.
Bữa tiệc sau khi bắt đầu, ca múa của Cầu gia ra sân, những khách nhân vừa ăn uống vừa thưởng thức, ông chủ hiệu buôn Đông Gia Ngụy Long đột nhiên nói: "Thế Trinh, nghe nói tiểu thiếp mới của ngươi xuất thân thanh lâu, nói vậy ca múa cầm kỳ không tệ, sao không mời đi ra đàn một khúc, cũng làm cho các huynh đệ mở mang kiến thức."
Tiêu Nhữ Xương mới vừa gắp lên một miếng thịt hươu, chợt nghe lời ấy, đôi đũa run lên, thịt hươu rớt xuống, nhất thời không khỏi khó chịu, may mà tất cả mọi người bị lời nói Ngụy long làm cho kinh sợ, đồng loạt nhìn về phía Cầu Thế Trinh, không ai chú ý tới hắn vừa luống cuống mất thể diện.
Mặc dù xuất thân thanh lâu, nhưng người cưới vào cửa liền không thể khinh thường, Ngụy long là vì Tiêu Nhữ Xương mà bất bình.
Ngụy long cùng Tiêu Nhữ Xương cùng Cầu Thế Trinh, còn có ông chủ hiệu buôn Hồng Viễn Đồng Tọa là bạn từ nhỏ cùng nhau chơi đùa lớn lên, giao tình cùng Tiêu Nhữ Xương lại thân sâu hơn Cầu Thế Trinh, hắn nói lời này là nhạo báng Cầu Thế Trinh lại không tôn trọng Tiêu Nguyệt Mị một người danh môn khuê tú, lại thích cô gái phong hoa tuyết nguyệt.
Tiêu Nhữ Xương cả kinh sau, sợ Cầu Thế Trinh dưới cơn nóng giận vạch trần nội tình của muội muội mình, nhìn những người khác lúng túng không biết nên nói cái gì cho phải, vội vàng cười nói: "Ngụy long ngươi cái này là làm người khác khó chịu rồi, Thế Trinh những năm này mang về phủ nhiều mỹ nhân như vậy, đây chính là người thứ nhất có danh phận, dĩ nhiên là phải dấu kín, làm sao sẽ cho các huynh đệ nhìn thấy đây."
Cầu Thế Trinh hừ lạnh một tiếng, không tiếp lời, liền nở một nụ cười ứng phó nhìn mọi người xung quanh, Ngụy long bất bình há mồm còn muốn nói tiếp, ngồi bên cạnh là Đồng Tọa chu đáo hơn liền nhanh ý vội giơ ly rượu lên hướng mọi người, cười nói: "Chúng ta bốn người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nói chuyện tùy tiện chút, khiến chư vị chê cười, mọi người cạn chén, chúc mừng Thế Trinh lấy được một mỹ nữ."
"Cạn......" Các khách cực kỳ hợp tác nâng chén.
Những người này cũng là người lăn lộn trong thương trường, ai cũng không có ý định khiến Tiêu Gia và Cầu Gia đối đầu.
Cầu Thế Trinh mở ra ngân hàng tư nhân, bọn họ tuy là tài sản có Bạc Vạn, nhưng ai có thể bảo đảm gia tộc mình cả đời không có thiếu hụt tiền bạc đây? Gấm Yên Hà của Tiêu gia là hàng thượng phẩm, tấc gấm tấc vàng, Tiêu Nhữ Xương lại đối đãi với người thân rất lễ độ, cùng với quan viên trong triều có quan hệ rất tốt, cũng không nên đắc tội.
Mọi người liên tiếp hướng Cầu Thế Trinh nâng chén, rượu qua rất nhiều tuần, Cầu Thế Trinh có chút say rồi, nhìn Ngụy long tay hung ác lắc mấy cái, lớn tiếng nói: "Ngụy long, ta biết rõ ngươi vì Tiêu Nguyệt Mị mà bất bình, nhưng ngươi cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến nguyên nhân vì sao sao?"
Bởi vì sao? Trong mắt mọi người đeo đầy dấu chấm hỏi, tại sao năm năm trước Cầu Thế Trinh lại thay đổi, không chỉ người ngoài, chính là họ hàng thân thích từ xa tới gần cũng rất tò mò. Lập tức không ai khuyên giải Cầu Thế Trinh, tata cả mọi người đều yên lặng nhìn Cầu Thế Trinh chờ hắn nói ra nguyên nhân.
Vẻ mặt luôn bình tĩnh của Tiêu Nhữ Xương xuất hiện khe hở, bàn tay đặt dưới bàn bất tri bất giác nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch. Cầu Thế Trinh nếu như nói ra việc xấu của muội muội hắn, hắn muốn làm cái gì? Ỷ vào Cẩm Nhi đã bỏ mình, chết rồi không thể đối chứng làm cách nào biện bạch?
Cầu Thế Trinh quét mắt nhìn hắn một cái, cũng không nói nhân do, hướng nha hoàn hầu hạ ở một bên tiếng nói: "Đi mời Cẩm di nương ra ngoài."
Tiêu Nhữ Xương thở phào nhẹ nhõm, cùng mọi người mong đợi, nghe Thẩm Thanh Lạc báo cáo, trong hậu viện Cầu Thế Trinh mỹ nhân đã là nhất đẳng rồi, người được mới tới này, không biết hắn sẽ tìm người Quốc Sắc Thiên Hương khuynh quốc khuynh thành nào đây.
Cấm di nương trước ánh mắt của mọi người bước đến, tất cả mọi người đều đã nhìn quen mỹ nhân phong nguyệt trường (mỹ nhân chốn thanh lâu), xa xa thấy một cái cử chỉ, đều cảm giác chỉ thường thôi, cho đến khi người đến trước mặt thỉnh an, đồng loạt thất vọng, này dung mạo Cấm di nương chỉ là thanh tú, liền một mỹ nhân bình thường cũng không được tính a.
Nhưng Tiêu Nhữ Xương trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, đột nhiên đứng thẳng lên, liền đụng ngã cái ghế cũng không để ý, ba chân bốn cẳng rời chỗ, đi tới trước mặt Cẩm di nương, một tay vén lên tay áo dài xa tanh của Cấm di nương.
Cổ tay bên dưới tay áo xa tanh dài đã bị đứt gãy.
Tiêu Nhữ Xương một hồi ngất xỉu, kêu lên thất thanh: "Cẩm Nhi, ngươi là Cẩm Nhi!"
← Ch. 10 | Ch. 12 → |