← Ch.02 | Ch.04 → |
Ta thề với lòng sẽ không đội trời chung với Triệu Gia Nam.
Ta và Nguy Đông Hà đọc sách ở thư viện Thịnh Xuyên, Tào Đại Phán vốn không ưa ta, cười đến nỗi thịt trên người rung lên: "Tôn Vân Xuân, nghe nói ngươi đến nha môn nhận một người làm cha, người đó còn là Triệu Tam? Kính phục kính phục, Phán gia ta có mắt không tròng, sau này vạn lần không dám đắc tội với ngươi."
Ta xông tới đánh nhau với hắn: "Ngươi dám nói bậy!"
Nguy Đông Hà cũng xông tới: "Ngươi dám nói bậy với Tiểu Xuân!"
Thư đồng gầy như que củi của Tào Đại Phán cũng xông tới: "Thiếu gia nhà ta thích nói bậy đấy!"
Cuối cùng, ta và Nguy Đông Hà ra phố mua hồ lô đường.
Nguy Đông Hà lo lắng nói: "Tào Đại Phán về nhà sẽ không mách cha hắn chứ? Cha hắn sẽ không tìm chúng ta gây phiền phức đâu ha?"
Cha Tào Đại Phán là viên ngoại họ Tào, nhà họ Tào rất giàu có.
"Không sao đâu, không phải lần đầu tiên tụi mình đánh nhau, lần trước hắn cũng đâu mách cha hắn." Ta không quan tâm lắm.
"Nhưng lần này ngươi đánh hắn đau lắm, hắn khóc rất thảm."
"... Đến là đón, đụng là trụng, không được thì bị cha ta đánh một trận."
"Cha ngươi đánh không đau, cha ta đánh mới đau." Nguy Đông Hà khóc lóc kể lể.
Nhà hắn bán thịt lợn ở Quế Tử Hạng, cha hắn là đồ tể, to cao vạm vỡ nhưng lại trung hậu thật thà, bình thường quản hắn rất nghiêm.
Ta đồng cảm nhìn hắn một cái, đưa cho hắn một xiên hồ lô đường trong tay: "Ông ấy đánh ngươi thì ngươi không biết chạy à, ăn nhiều giò lợn để làm gì? Nào, ăn đi."
Cắn một miếng hồ lô đường, lúc muốn trả tiền ta mới ngây người, không ngờ lại quên mang tiền.
Nguy Đông Hà thấy ta nhìn hắn, cũng ngây người: "Ta cũng không mang tiền."
Người bán hồ lô đường tên là Hứa Ma Tử, là một kẻ vô cùng keo kiệt. Hắn bị tật nói lắp, thấy vậy lập tức nói: "Buôn, buôn, buôn bán nhỏ, không, không, không được nợ, lại, lại, lại không phải chưa, chưa từng bị, bị lừa..."
"Sao nào, ta có nói không trả cho ngươi không?"
Ta liếc hắn một cái, đang định bàn với Nguy Đông Hà để hắn ở lại, ta về nhà lấy tiền, không biết từ đâu truyền đến một tiếng hét——
"Hứa Ma Tử, con gái của Tam gia nhà bọn ta muốn ăn hồ lô đường, cứ để nàng ấy ăn, ghi nợ vào sổ của Triệu Tam gia nhé."
Theo tiếng nhìn lại, đó là tửu lâu đối diện.
Tầng hai bên cửa sổ, Triệu Gia Nam đứng đó, vẫn là vẻ cà lơ phất phơ, khóe miệng cong lên, đang nhàn nhã nhìn bọn ta.
Người vừa nói chuyện là Mã Kỳ Sơn, là một tên lưu manh ở trấn Thanh Thạch, cũng là một tên đầu sỏ không lớn không nhỏ, thường đi theo Triệu Gia Nam nhất.
Hứa Ma Tử nghe xong, không nói hai lời đã lấy cho ta thêm hai xiên hồ lô đường: "Con, con, con gái của Tam gia, cứ, cứ ăn."
Ta tức đến mặt mày xanh mét, ngẩng đầu nhìn Triệu Gia Nam, đứng trên phố hét với hắn: "Triệu Tam, ai là con gái ngươi! Ta là cha ngươi!"
"Hừ, cô nương nhỏ mà gan cũng lớn nhỉ, dám gọi thẳng tên Tam gia chúng ta."
"Trẻ con không hiểu chuyện, thôi bỏ đi." Triệu Gia Nam lười biếng nói, không để tâm.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |