Truyện:Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân - Chương 21

Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân
Trọn bộ 42 chương
Chương 21
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)

Tay Ninh Lẫm men theo vòng eo mả𝓃.♓ 𝖐.𝖍ả.ռ.𝐡 của Khuông Ngữ Điềm rồi chậm rãi di chuyển về phía ngọn đồi đầy đặn.

Anh đẩy chiếc áo chíp lên cao, khiến hai bầu vú m*ề*Ⓜ️ m*ạ*❗ mê người nhanh chóng bật ra ngoài, phía dưới bầu vú là vệt hằn đỏ rõ nét do gọng chiếc áo chíp ôm trọn lấy bầu 𝓃_ɢ_ự_𝖈 đẫy đà.

𝐌*á*ⓤ trong người Ninh Lẫm sôi sục, anh rải cánh hoa hồng khắp người cô, trên làn da trắng sữa của thiếu nữ là màu đỏ tươi của cánh hoa.

Sắc đỏ rực rỡ cực kỳ mê người.

Yết hầu Ninh Lẫm khẽ chuyển động, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cánh hoa trên người Khuông Ngữ Điềm. Có vài cánh hoa rơi trên п.ɢự.𝐜 cô, vừa vặn che khuất núm vú vừa mới lộ ra. Phần đùi trong vì dùng lực ⓢ❗ế·🌴 𝖈·𝖍ặ·𝐭 mà hơi lõm lại, ở chính giữa hai chân cũng có vài cánh hoa rớt xuống, phủ lên cả phần mu thịt hơi nhô cao, thậm chí có cánh hoa còn chen vào giữa hai mép thịt hồng hào, chẳng mấy chốc đã dính ướt d*m thủy.

Ninh Lẫm đ.è 🦵ê.п 𝓃.g.ườ.𝐢 Khuông Ngữ Điềm, m.á.⛎ toàn thân dồn hết xuống dưới, anh khàn giọng thầm thì bên tai cô:

"Em là món quà."

Món quà mà ông trời tặng riêng cho anh.

Hô hấp của Khuông Ngữ Điềm hơi chậm lại, cô quay đầu sang hướng khác, hai mép thịt phía dưới ngại ngùng khép chặt, khiến cánh hoa bị nuốt vào sâu bên trong.

Ánh mắt Ninh Lẫm khẽ biến đổi, anh thô lỗ giật cánh hoa ra khỏi miệng cô bé, trầm ngâm đánh giá 𝒹â.𝐦 dịch dính ướt phía trên, sau đó anh cúi đầu, thổi phù cánh hoa trên tay.

Khi cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống giường, cũng là lúc Ninh Lẫm vươn tay cởi nốt chiếc áo chíp còn sót lại trên người Khuông Ngữ Điềm.

"Bây giờ anh sẽ bóc quà."

Anh chậm rãi ✔️.υ.ố.t v.3 𝖙♓â*п 𝐭*♓*ể cô, từ xương quai xanh xuống bầu n·🌀ự·𝖈, rồi xuống bụng nhỏ. Khi sờ đến cặp ⓜô●𝖓●ⓖ tròn mẩy, Ninh Lẫm dùng sức bóp thật mạnh, sau khi trêu chọc chúng một lúc, anh quay sang nhéo hai núm vú mề-ⓜ m-ạ-ℹ️ ngay trước mắt mình, núm vú của Khuông Ngữ Điềm khẽ đong đưa vì động tác của Ninh Lẫm, cánh hoa hồng cũng rơi lả tả xuống dưới giường.

𝐂_ả_Ⓜ️ 𝖌_❗_á_↪️ 𝖙_ê d_ạ_ℹ️, ngứa ngáy lan tỏa toàn thân khiến Khuông Ngữ Điềm thấy cơ thể mình càng lúc càng trở nên khác thường. Cô muốn khép chân lại, nhưng Ninh Lẫm giữ chặt không cho cô động đậy. Cảm giác xa lạ ấy mỗi lúc một mãnh liệt, Khuông Ngữ Điềm sợ hãi, cô vội bắt lấy cổ tay Ninh Lẫm:

"Em, em... thấy lạ quá..."

Ninh Lẫm gỡ tay Khuông Ngữ Điềm ra, đặt tay cô lên lồng ⓝ·gự·𝒸 mình, tay anh trùm lên trên, ԁ●ụ 𝒹●ỗ cô xoa nắn đầu ti cứng ngắc của chính mình. Tay còn lại của anh càng ◗-â-〽️ đã-𝐧-🌀 hơn, anh nắm tay cô lần mò xuống dưới khu vườn bí mật, các ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng quanh âm đ*o ẩm ướt rồi liên tục thụt vào ⓡ·ú·𝖙 ⓡ·𝒶, cho đến khi huyệt hoa ướt đẫm vì d*m thủy, ⓟ*♓*á*𝐭 r*𝖆 â*ⓜ †*𝐡*𝖆ռ*ⓗ mờ ám.

Mọi giác quan của Khuông Ngữ Điềm được 🎋íⓒ_ⓗ 🌴_hí↪️_♓ tột độ, bên dưới càng lúc càng ư●ớ●† á●✞, giờ đây làn da trắng nõn còn đỏ hơn cả cánh hoa hồng.

"Em đúng là một trái nho." Ninh Lẫm cúi đầu ngậm lấy đầu v* cô gái nhỏ, âm thanh Ⓜ️.ú.ⓣ chùn chụt vang lên trong miệng anh, "Căng tròn mọng nước."

Tay Ninh Lẫm không ngừng xoa nắn bầu vú đẫy đà, anh vùi đầu 𝐛-ú mú-ⓣ trước ⓝ-ɢự-𝖈 cô, động tác vừa tùy ý vừa khiêu khích. Còn tay kia của anh cũng không hề nhàn rỗi, khi cô bé được ngón tay anh đú-ⓣ no nê, anh bèn ngứa ngáy niết Ⓜ️-ô-𝓃-🌀 cô, hết véo lại xoa bờ ɱô.𝓃.g cong vút, tạo ra mấy vết đỏ sậm trên làn da trắng.

Khuông Ngữ Điềm đón nhận từng đợt 🎋𝖍_oá_𝒾 𝐜ả_m mà anh mang tới, nhưng cô thật sự không chịu nổi nữa, bèn duỗi tay đẩy bụng anh, "Anh nhẹ thôi, em đau..."

Lúc này Ninh Lẫm còn hưng phấn huýt sáo, anh nhếch môi, nở nụ cười xấu xa, "Anh không nhẹ đó."

"..."

Thấy anh dở tính xấu, cô cũng không chịu thua, nhân lúc anh đang không để ý, cô bèn vươn tay ra phía sau, men theo vòng eo anh.

Phần eo con ếch của Ninh Lẫm vô cùng săn chắc, cơ bụng sáu múi chỉnh tề, là vóc người kiếm cơm mà ông trời ban tặng, nhưng Khuông Ngữ Điềm đâu rảnh để thưởng thức, cô nhanh chóng sờ tới 〽️-ô-𝖓-🌀 người đàn ông, sau đó ngón cái và ngón trỏ dùng lực nhéo thật mạnh lên quả ⓜôⓝ·𝖌 toàn thịt là thịt của anh.

Suy nghĩ của Khuông Ngữ Điềm rất đơn giản, cô chỉ muốn ăn miếng trả miếng, nhưng cô nào biết được ở trong mắt đàn ông, hành động này của mình gợi tình muốn 𝒸♓ế●🌴 người, không khác gì đang trắng trợn q●⛎γ●ế●п 𝐫●ũ.

Ninh Lẫm bị cô gái nhỏ ⓝ*♓*é*ο Ⓜ️ô*ռ*🌀, đầu óc bỗng chốc trở nên trống rỗng, động tác tay cũng lập tức dừng lại. Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông hơi nheo lại, mang theo nguy hiểm nhìn chằm chằm thiếu nữ dưới thân. Nhưng vẻ mặt đó thay đổi rất nhanh, anh nhướn mày, kéo tay cô đặt lên Ⓜ️ô·ⓝ·𝖌 mình.

"Thích không em?" Anh cong môi nở nụ cười xấu xa, giọng điệu như khiêu khích, "Thích thì sờ nhiều vào."

𝐍🌀.ự.c Khuông Ngữ Điềm vẫn còn c_ả_〽️ 𝖌_❗_á_𝐜 𝖙_ê ԁ_ạ_𝒾, cô bé bên dưới thì dính nhớp d*m thủy. Có một loại khát vọng ẩn sâu đang dâng trào bên trong cơ thể cô, chúng dần dần tràn ra ngoài, khiến cô khao khát được tắm trong sóng tình của người đàn ông này thêm lần nữa.

Loại cảm giác ấy làm Khuông Ngữ Điềm sợ hãi, vành mắt cô hơi phiếm hồng, "Em không thích... Ninh Lẫm, em sợ..."

Ninh Lẫm ôm Khuông Ngữ Điềm xuống giường, hai tay giữ chặt eo liễu, ép cô hơi khom người, đứng chổng ɱô.𝓃.🌀 trên mặt đất, lộ ra bờ mô_𝖓_🌀 căng tròn ư_ớ_ⓣ á_✝️ mật dịch.

gậy th*t cương cứng dưới thân anh chĩa thẳng, chọc về hướng huyệt hoa.

Ninh Lẫm đứng phía sau, dùng tay banh ⓜôռ-ɢ cô gái nhỏ, d*m thủy bên trong dính nhớp kéo thành sợi chỉ bạc, bám vào cả đùi trong.

"Bé lừa đảo, thế này mà bảo không thích! Nói dối anh ư?"

Anh giữ ⓜô·ⓝ·ⓖ cô, bàn tay vung lên đánh liên tiếp hơn mười cái vào 〽️ô_ռ_🌀 thiếu nữ.

Bép bép bép

Khuông Ngữ Điềm chịu không nổi, cô nhấc chân muốn chạy nhưng bị anh giữ chặt eo, kéo sát về trước người.

gậy th*t to lớn không ngừng đâ.𝐦 chọt vào cửa huyệt, đầu khấc cương cứng cực đại gặp khó khăn khi tiến vào ở tư thế này. Cảm giác áp bức khác thường 🎋*í*ⓒ*h ⓣ*𝖍*í*🌜*♓ miệng hoa mở rộng đến mức tận cùng.

Ninh Lẫm cố gắng 🌜ắ●〽️ ⓥ●à●ο hai lần vẫn không được, nhưng d*m thủy từ huyệt hoa chảy ra ngày một nhiều, tiếng г*ê*ⓝ ⓡ*ỉ 𝐦ề●Ⓜ️ m●ạ●❗ cũng mỗi lúc một vang. Vậy mà ◗ụ-𝒸 ⓥ-ọ-п-𝖌 vẫn chưa được thỏa mãn, trạng thái này làm anh vừa buồn bực vừa khó chịu.

"Không ngoan, em không ngoan gì cả."

Anh nói một câu là tét 〽️ôռ-🌀 cô thêm một cái, cơ thể trần truồng mề*ɱ 𝖒*ạ*ℹ️ của cô gái nhỏ đong đưa theo động tác ⓗ⛎n-ℊ 𝒽ăռ-🌀 của anh.

"Tét 𝖒_ôn_𝖌 vài cái mới chịu nghe lời phải không? Em tự đếm, đếm đủ rồi chúng ta tiếp tục."

Khuông Ngữ Điềm bật khóc, cô thật sự không chịu nổi khi anh như vậy, tinh thần và ✝️.𝖍â.п †𝐡.ể bị t●𝐫●🔼 t●ấ●𝖓 khiến cô như phát điên.

"Em không nghe lời? Anh nói xem em không nghe lời lúc nào, anh đừng có đổ oan cho em..."

Ninh Lẫm thúc mạnh gậy th*t vào giữa hai đùi Khuông Ngữ Điềm, khiến ⓣ●♓●â●𝓃 ✝️♓●ể nhỏ nhắn lao về trước theo quán tính, thiếu chút nữa thì cô cắm đầu xuống đất, may mà được anh kịp thời ôm lại.

"Nghe lời thì ngoan ngoãn mở rộng cho anh đi vào, nếu không anh sẽ tét 𝖒ôn●🌀 đến khi em nghe lời."

Ninh Lẫm dứt lời liền nâng bàn tay vỗ bép lên mô_𝓃_𝐠 Khuông Ngữ Điềm.

"A!"

Khuông Ngữ Điềm vô cùng nhạy cảm, cô quay đầu lại, bất lực vươn tay về phía anh, cầu xin anh thương xót.

"Đừng mà... a...đừng đánh em... Ninh Lẫm..."

Ninh Lẫm thấy vậy càng hưng phấn, không vội vàng đâ·ⓜ 𝖛à·ⓞ nữa. Trông anh như đang chơi trò chơi, một tay cầm gậy th*t dí sát miệng hoa để đầu khấc cứng ngắc ép mép thịt banh ra, còn tay kia thì vỗ mạnh lên bờ 〽️ô.𝓃.ℊ căng tròn đang chổng lên của thiếu nữ.

"Ngoan ngoãn đếm số cho anh, nhanh lên nào."

"Ưm..."

Bép

Khuông Ngữ Điềm che mặt, trái tim nhỏ bé đập loạn xạ, cô xấu hổ đến nỗi hận không thể chui xuống khe đất.

Bép

Lại một tiếng nữa vang lên.

Khuông Ngữ Điềm vặn vẹo ✞♓·â·n 🌴·h·ể, nói hùa theo anh, "Bốn."

Tiếng nói như được bọc trong mật ngọt ngào làm người ta choáng váng. Không những thế nó còn mang theo hương vị 🅓â·ⓜ mỹ ướ-𝐭 á-✝️.

Ninh Lẫm hít mạnh một hơi rồi lại vỗ tiếp vào ɱ_ô_п_🌀 cô gái nhỏ.

"Năm."

"...Sáu."

"...Bảy."

Hông Khương Ngữ Điềm 💲𝒾ế*𝐭 𝖈♓ặ*ⓣ hơn, 𝐭ⓗ_â_п 𝖙_𝖍_ể cô г*⛎*n 𝖗ẩ*🍸, nghẹn ngào đếm ra tiếng.

"Tám"

Cô cúi đầu ôm cánh tay Ninh Lẫm, mái tóc dài rũ xuống, lộ ra cần cổ thon gầy, tấm lưng trần duyên dáng và xương cánh bướm lúc ẩn lúc hiện, nhưng bức ảnh động này lại làm người ta có cảm giác mong manh dễ vỡ.

Ninh Lẫm dừng tay, nhất thời hơi hoảng hốt.

Anh nhìn thấy xương sườn của Khuông Ngữ Điềm hơi nhô ra, và cả cột sống có thể thấy rõ hình dáng dưới lớp da thịt.

Cô gái nhỏ không nghe lời, không chịu ăn uống đầy đủ, gầy đến mức làm người đau lòng.

Khuông Ngữ Điềm trần truồng, г_⛎_𝓃 𝖗_ẩ_🍸 cúi người đưa lưng về phía anh. Trong sách nói đây là nơi dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể con người, chỉ phô bày với người mà mình tin tưởng.

Nhìn cô như vậy, anh có thể thấy được sự tin tưởng vô bờ bến của cô dành cho mình, cũng như tình yêu tha thiết mà cô muốn bày tỏ với anh.

Cô mới mười bảy tuổi, còn chưa thành niên, cái gì cũng không hiểu nhưng cô lại ngủ với anh vì yêu anh, đơn giản chỉ vì yêu anh.

Ninh Lẫm mở ngăn kéo tủ lấy bao cao su đã chuẩn bị từ lâu, sau đó xé nó ra.

Đến cái thứ chín, 𝖉_ụ_𝐜 ✅ọ_п_𝐠 𝐧ó𝓃*🌀 ⓑỏ*п*g cứng rắn đã thay thế cho bàn tay anh.

Ninh Lẫm cầm gậy th*t ma xát nhẹ nhàng ngoài cửa huyệt, nước từ lỗ quy đầu kết hợp với d*m thủy giúp lối vào trở nên trơn trượt hơn. Tiếp đó anh đỡ người cô, chân hơi khụy xuống rồi dùng lực đẩy hông về phía trước, gậy th*t nhanh chóng tiến vào nơi sâu nhất, thân dưới Khuông Ngữ Điềm bị xuyên qua trong nháy mắt. Cuối cùng gậy th*t cũng thành công phá vỡ thành trì cuối cùng của huyệt hoa.

Khuông Ngữ Điềm 𝓇ê_п 𝖗_ỉ thành tiếng, biểu cảm trên mặt vừa sung 𝐬ư.ớ.𝓃.🌀 vừa đau đớn.

Toàn thân Ninh Lẫm dính nhớp mồ hôi, gậy th*t cũng bị d*m thủy tắm ướt, tường thịt vừa ướt vừa nóng ngậm chặt không buông khiến anh mất hồn.

Anh nhẹ nhàng 𝓇ú●🌴 𝐫●🔼 rồi đâ.ⓜ ✅.à.𝑜, động tác lặp đi lặp lại đôi ba lần, anh hỏi cô: "Có sao không em?"

Cô bé của Khuông Ngữ Điềm lắm nước nên đi vào cực kỳ thuận lợi, tuy rằng bụng nhỏ căng phồng vì kích thước to lớn của gậy th*t nhưng cô vẫn có thể chịu đựng được.

Khuông Ngữ Điềm nhẹ nhàng lắc đầu, Ninh Lẫm như được đại xá, anh kéo hai tay cô bắt chéo ra sau lưng, một tay giữ eo, một tay giữ cổ tay cô, mượn lực mạnh mẽ đâ*Ⓜ️ sâu vào trong.

Eo nhỏ đong đưa, 𝖒ô·п·ɢ cong uốn éo nuốt chửng gậy th*t, trứng dái màu đỏ tím đánh vào bờ ɱ·ôn·ɢ không ngừng phát ra tiếng bạch bạch. Xúc cảm tê dại dâng trào, Khuông Ngữ Điềm bị đâ.ɱ đến nỗi đứng không vững.

"A... ưm... ư a..."

Mới đầu Khuông Ngữ Điềm còn cố tình siết hông 𝐤ẹ●🅿️ 𝒸●ⓗặ●t gậy th*t, nhưng ngay sau đó cô đành thụ động đón nhận sự xâm lược mạnh mẽ của người đàn ông phía sau mình. gậy th*t của anh ra vào với tốc độ vừa nhanh vừa tàn nhẫn, bắp đùi cô căng phồng theo chuyển động của anh, lúc này cô chỉ có thể nhìn thấy chân anh vững vàng trên mặt đất từ giữa hai chân mình.

HẾT CHƯƠNG 21

Chương (1-42)