Lộ nguyên hình
← Ch.43 | Ch.45 → |
Hề Hề cảm thấy mình như đang giẫm trên mây, dưới chân không có bất cứ thứ gì chống đỡ, mỗi bước không có cảm giác chân thực. Nàng nghĩ, có lẽ nàng thật sự bị bệnh rồi.
"Nàng đi đi."
"Cút!"
"Ngươi nghe không hiểu sao? Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, lập tức, ngay lập tức biến mất trước mắt ta!"
A Ngạn chán ghét nàng rồi, tuy nàng không hiểu vì sao, nhưng nàng không có cách nào ở bên hắn nữa.
Từ trước tới nay, dù nàng luôn quấn quýt quấy rầy hắn chưa từng thật sự từ chối nàng ở bên, dù lúc đầu hắn luôn trốn luôn chạy nhưng không giống như thấy nàng phiền, chỉ là không biết ở cùng nàng thế nào. Nàng cố gắng theo sát phía sau, muốn hắn quen với sự tồn tại của nàng. Tuy hắn luôn lạnh như băng, dường như rất hung dữ với nàng, nhưng nàng luôn có thể cảm nhận được rằng trong sự hung dữ của hắn có ẩn dấu vẻ quan tâm.
Vì vậy nàng mới chẳng màng gì mà theo hắn.
Riêng lúc này, nàng rõ ràng thấy được sự chán ghét sâu trong mắt hắn, cảm giác được sự chống cự trong lòng hắn. Vẻ mặt nặng nề như vậy, ánh mắt như muốn xé tan nàng như vậy, giọng nói như muốn đóng băng nàng như vậy, lời nói sắc bén như dao như vậy, tất cả đều truyền cho nàng một tin, hắn chán ghét nàng... Vì vậy, nàng không thể đi theo hắn được nữa.
Nàng đã không còn lý do để tiếp tục nữa.
Gió thoảng tới hương hoa, Hề Hề đứng dưới tàng cây mờ mịt không biết về đâu. Có cánh hoa rơi xuống người nàng, nàng ngơ ngác vươn tay đón lấy, những đám mây trên trời không ngừng thay hình đổi dạng, khi biến thành Nhị Nha, khi biến thành Đại Mao, dần dần đều thu lại thành dáng vẻ Độc Cô Ngạn nhíu mày muốn tách nàng ra khỏi người hắn.
Trái tim nàng nhói lên từng hồi. Đưa tay đè lên ngực, rõ ràng nó đang đập, vì sao lại giống như có người đang nắm chặt nó trong tay, đau đến vậy.
Nàng sinh bệnh rồi, nàng phải về nhà, để cha chữa bệnh cho nàng.
"A Ngạn, tạm biệt." Nàng thì thầm, ngây ngô vẫy tay với đám mây xa xa.
Một lần nữa cất bước lại bị rễ cây trồi lên khỏi mặt đất ngáng chân, ngã nhào, nàng mơ hồ nhìn thấy hai cái bóng một đen một trắng ào đến, nhắm mắt lại chuẩn bị nghênh đón mặt đất cứng rắn, cuối cùng lại ngã lên một thảm lông mềm mại.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc dịu dàng, chính là đồng bọn của nàng.
"Nhị Nha, em tới rồi." Nàng nằm úp trên lưng Nhị Nha không muốn động đậy, giống như những lời này đã lấy đi toàn bộ sức lực nàng.
Nhị Nha quay đầu lại, dịu dàng dùng mũi chạm lên hai gò má nàng, giống như đang nói: "Nhị Nha ở đây, đừng sợ."
"Oa... Oa" Đại Mao ngày thường lớn tiếng không biết có chuyện gì mà trở nên trầm thấp, giống như đang nhẹ nhàng thút thít.
"Đại Mao, ta muốn về nhà."
Đang giữa trưa, Lăng Vân Minh vẫn yên bình hoàn toàn rối loạn.
Hoắc Chiêu Vân và những người bị tổ chức thần bí khống chế được đưa về từ thôn Thanh Thủy gần trưa bỗng nhiên có chuyển biến tốt như kỳ tích, thậm chí Hoắc Chiêu Vân còn có thể mỉm cười với Hoắc Thanh Trần, mọi người đều thở phào một hơi, cho rằng rất nhanh sẽ có thể biết bộ mặt thật của tổ chức thần bí, ai dè vừa qua buổi trưa, bọn họ đều ngừng thở bỏ mình, hơn nữa còn không tìm ra nguyên nhân cái chết.
Hoắc Thanh Trần chịu đả kích lớn, chuyện này là đương nhiên. Vốn tưởng rằng hai cha con có thể đoàn tụ lại ngay lúc hạnh phúc kề cận thì vĩnh viễn xa cách.
Bên trong Lăng Vân Minh vì cái chết của đám Hoắc Chiêu Vân mà lâm vào bầu không khí nặng nề, Độc Cô Ngạn sau nghị sự buổi sáng không thấy xuất hiện lảo đảo trở về, khóe miệng và trước ngực đầy máu, mọi người hoảng hốt, Lê Thanh cho rằng Độc Cô ngạn bị tổ chức thần bí mai phục, bị nội thương, không ngừng kiểm tra trên người hắn, trong lòng như đè đá nặng. Phải biết rằng với thân thủ của Độc Cô Ngạn hiện nay muốn đả thương hắn chắc chắn phải là cao thủ đứng đầu!
Kết quả phát hiện võ công hắn đã mất hết.
Lê Thanh lập tức hỏi: "Ngạn nhi, cháu làm sao vậy? Rốt cuộc võ công của cháu bị ai phế bỏ?"
Độc Cô Ngạn không chịu nói gì, chỉ vô thần nhìn về một hướng hư không, dường như dự định cứ im lặng đến vĩnh viễn. Cho đến khi Phong Lăng Ba giật mình hỏi: "Độc Cô ngạn, không phải Hề Hề đi cùng ngươi sao? Hề Hề đâu?" Hắn mới như bừng tỉnh từ trong mộng, túm lấy từng người điên cuồng hỏi: "Có thấy Hề Hề không? Có ai thấy Hề Hề không?" Dáng vẻ tâm thần bất định kia và lạnh lùng cao ngạo ngày thường hoàn toàn như hai người.
Tất cả mọi người lắc đầu, đều nói từ trưa đến giờ không nhìn thấy Hề Hề.
Hắn chạy ra ngoài lại bị Lê Thanh kéo lại: "Hiện giờ cháu mất hết võ công, khí tức hỗn loạn, không thể chạy lung tung, rốt cuộc cháu muốn đi đâu?"
Hắn chỉ lẩm bẩm: "Đi tìm nàng." Toàn thân nghiêng về trước muốn lao ra ngoài.
"Ta lập tức phái người đi tìm Hề Hề cô nương, cháu đừng lộn xộn, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma." Lê Thanh sốt ruột lớn tiếng quát.
Phong Lăng Ba càng nóng ruột hơn, nàng luôn quan tâm đến Hề Hề nhất, lúc này thấy một mình Độc Cô Ngạn trở về không thấy Hề Hề theo sau, không khỏi giận dữ quát lên với hắn: "Độc Cô Ngạn, ngươi lại làm gì Hề Hề? Con bé đâu rồi?"
Hắn lại chỉ có thể trả lời một câu: "Nàng... Nàng đi rồi..."
Nếu không phải Lê Trạm liều mạng kéo Phong Lăng Ba lại, có lẽ nàng đã xông lên hành hung hắn một trận. Nàng dùng sức giãy dụa trong lòng Lê Trạm, luôn miệng oán giận nói: "Hề Hề là nha đầu lương thiện như vậy, hằng ngày nếu hắn không hờ hững cũng quát mắng con bé, nhưng Hề Hề chưa từng vì vậy mà ghét bỏ, lần này nhất định hắn đã làm chuyện táng tận thiên lương Hề Hề mới có thể bỏ đi! Tên khốn kiếp này, ngươi buông ra, ta muốn châm hắn thành con nhím!"
"Ba Ba, nàng bình tĩnh một chút!" Lê Trạm thấp giọng an ủi.
"Ngươi bảo ta bình tĩnh thế nào được? Hề Hề ngây thơ thuần khiết, cái gì cũng không hiểu, một mình còn bé có thể đi đâu? Nhỡ gặp nguy hiểm thì sao? Không phải hắn không còn võ công sao, nhất định bọn họ đã gặp phải lũ khốn nạn rất lợi hại, giờ hắn bỏ lại Hề Hề một mình chạy về, Hề Hề phải làm sao bây giờ? Con bé phải làm sao bây giờ, ngươi nói đi?" Phong Lăng Ba gào thét, khóc không thành tiếng. Từ lâu nàng đã coi Hề Hề là muội muội ruột thịt, nay Hề Hề không rõ tung tích, tên khốn khiếp yếu đuối này lại đánh rắm cũng không xong, nếu trong tay nàng có một thanh đao nhất định sẽ chém hắn năm mười cái!
Phỉ Mặc lẳng lặng liếc nhìn Độc Cô Ngạn rồi lập tức xoay người nói lời từ biệt với Lê Thanh: "Minh chủ, thứ lỗi cho Phỉ Mặc không thể ở lâu, lúc này xin bái biệt."
Lê Thanh giật mình: "Phỉ các chủ đây muốn đi đâu?"
"Ta cùng Hề Hề tình như tay chân, nay nàng không rõ tung tích, Phỉ mỗ đương nhiên phải đi tìm. Sau này còn gặp lại." Nói xong liền gọi Huyền Phong đi cùng. Huyền Vân nhìn Hoắc Thanh Trần đang đau lòng muốn chết, nhưng không thể dứt bỏ chức trách ám vệ của Khê Vân các, khẽ cắn mỗi đi tới lại bị Phỉ Mặc ngăn lại: "Tiểu Vân, ngươi ở lại, giúp minh chủ xử lý mọi việc rồi lại liên lạc với chúng ta."
"Các chủ..."
"Đây cũng là mệnh lệnh." Phỉ Mặc nhàn nhạt nói.
Lê Thanh vừa kéo Độc Cô Ngạn đang liên tục giãy dụa vừa giữ lại Phỉ Mặc: "Phỉ các chủ, võ lâm đang lúc nguy nan, còn xin Phỉ các chủ ở lại giúp đỡ. Lão phu sẽ tăng nhân thủ đi tìm Hề Hề cô nương, nàng hẳn còn chưa đi quá xa."
Phỉ Mặc mỉm cười nói: "Đối với Phỉ Mặc không gì quan trọng hơn Hề Hề." Dứt lời, hắn không thèm liếc nhìn Độc Cô Ngạn một cái liền cùng Huyền Phong lập tức biến mất.
Không có gì quan trọng hơn Hề Hề, những lời này đâm thật sâu vào trong tim Độc Cô Ngạn. Có lẽ hắn mới là tên ngốc nhất thế gian, đã đuổi đi một người quan trọng như vậy.
Cuối cùng Phong Lăng Ba cũng hất được cánh tay Lê Trạm ra, vừa nói: "Phỉ Mặc, chờ ta với." Vừa chạy ra ngoài, bị Lê Trạm kéo lại lần thứ hai: "Nàng muốn đi đâu?"
"Ngươi buông ra." Phong Lăng Ba không ngừng dùng tay đánh vào cánh tay Lê Trạm, cố tình đánh một lúc lâu mà dường như hắn không có cảm giác gì, vì vậy thăng cấp thành cắn.
Kết quả là cắn đến mức răng đau nhức hắn cũng không chịu buông ra. Cuối cùng nàng không nỡ, nhả ra nói: "Ta muốn đi tìm Hề Hề, ta lo lắng cho con bé."
"Ta cũng đi." Lê Ninh Nhi không hiểu đầu cua tai nheo thế nào rốt cuộc hoàn hồn, hét lớn. Ngay trong thời khắc hỗn loạn như vậy, một bóng người mảnh khảnh rón rén ý đồ lẻn ra ngoài.
"Diệu cô nương, ngươi định đi đâu vậy?" Ngộ Minh của Thiếu Lâm tự tinh mắt phát hiện Hồng Diên ý đồ chạy trốn.
"À, ta... Ta à, ta muốn đi phối dược, đi phối chút dược liệu." Hồng Diêm thầm nghĩ không xong, bề ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh mỉm cười.
Hoắc Thanh Trần nhoáng một cái lại nhào tới khóc: "Thần y tỷ tỷ, thần y tỷ tỷ, trưa nay cha muội không phải còn tốt lắm sao? Tỷ còn bắt mạch cho cha, rõ ràng đã nói cha đang chuyển biến tốt hơn nhiều mà? Vì sao cha muội lại chết, vì sao?" Nàng bắt chặt lấy hai tay Hồng Diên, nước mắt rơi như mưa. Cho dù cách một lớp quần áo móng tay nàng vẫn bấm vào tay Hồng Diên khiến ả muốn hét toáng lên.
Hồng Diên gượng cười nói: "Chuyện này... Hoắc cô nương à, tuy ta được gọi là thần y nhưng dù sao ta chỉ là người thôi, không có khả năng chuyện gì cũng biết." Sớm biết nha đầu này là nữ nhi của dược nô kia, nàng đã giải quyết một lượt, nay ngược lại thành chướng ngại vật khiến nàng không thoát thân được.
"Ngươi nói dối, rõ ràng ngươi đã nói sẽ đi tìm dược liệu giải độc cho cha ta, vì sao ngươi lại quay về? Nếu ngươi có thể tìm được thuốc dẫn giải độc, chưa biết chừng cha ta sẽ không phải chết..." Hoắc Thanh Trần không nghe, cũng không buông tha mà quát lên. Thật ra nàng biết chuyện này không thể trách Diệu Tiểu Thanh, nhưng nếu hiện giờ không tìm một người để trách cứ, nàng hoàn toàn không cách nào bình tĩnh chấp nhận sự thật này.
Huyền Vân đi tới nhẹ nhàng ôm lấy Hoắc Thanh Trần, nhẹ giọng nói: "Trần Trần, đừng như vậy, đừng như vậy." Nhưng quanh năm làm ám vệ giúp hắn có khả năng quan sát và cảnh giác hơn hẳn người thường, hắn rõ ràng cảm nhận được nữ nhân này không phải Diệu Tiểu Thanh!
Ngay sau đó, hắn lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai điểm trúng huyệt đạo của Hồng Diên.
"Nói, rốt cuộc ngươi là ai?" Gương mặt luôn tươi cười của Huyền Vân lúc này tối tăm như ác quỷ từ địa ngục, khiến Hồng Diên không khỏi run lên. Nhưng toàn thân nàng lại chỉ còn miệng là có thể động.
Mọi người đều bị biến cố bất ngờ này thu hút sự chú ý, ngay cả Hoắc Thanh Trần đang khóc nức nở cùng Phong Lăng Ba và Lê Trạm đang giằng co cũng quên luôn việc đang làm, ngẩn người nhìn về phía Hồng Diên.
"Ta... Ta là Diệu Tiểu Thanh mà." Hồng Diên liếm môi, cố tình mở to hai mắt, tức giận nói: "Ngươi làm gì vậy? Mau giải huyệt cho ta."
"Ngươi cho rằng mang gương mặt của Diệu Tiểu Thanh là có thể lừa dối cho qua chuyện sao?" Huyền Vân híp mắt lạnh lùng nói: "Vậy làm thế nào ngươi có nội lực mạnh như thế? Diệu Tiểu Thanh không có võ công, ngươi không biết sao?"
Hồng Diên nhất thời ngây ra như phỗng. Nghìn tính vạn toán, không ngờ lại quên mất Diệu Tiểu Thanh không có võ công. Ả không phải đồ đệ của Quỷ Y bà bà sao? Thân là đệ tử Quỷ Y bà bà, một trong mười người đứng đầu giang hồ lại không biết võ công, chuyện này, chuyện này có phải quá kỳ quái không?
"Ai nói đồ đệ của Quỷ Y bà bà thì phải biết võ?" Huyền Vân đột nhiên xảo quyệt cười nói: "Thể chất của Diệu Tiểu Thanh suy yếu từ nhỏ, chỉ có thể học những chiêu thức bình thường, không tu tập được nội lực, thân là người giả mạo, hiển nhiên ngươi chưa đủ cao tay..."
Phong Lăng Ba nhìn chằm chằm Hồng Diên một lúc lâu mới nói: "Quả nhiên là giả." Nàng vốn muốn dùng tay vạch trần Diệu Tiểu Thanh giả mạo, ai ngờ hai tay bị giam trong lòng người nào đó, đành phải dùng chân thay thế, hất hất về phía Hồng Diên, nói với Huyền Vân: "Ngươi xem, màu da sau tai và trên mặt ả có gì khác nhau không?"
Huyền Vân nhẹ nhàng buông Hoắc Thanh Trần ra, vươn đầu nhìn một lát, nói: "Nhìn có vẻ khỏe mạnh hơn một chút."
"Vậy được rồi, bởi vì trên mặt ả dính da người chết, vì vậy da mặt không giống da bình thường, chỉ trách ta quá sơ ý, tuy có chú ý tới điểm này nhưng chỉ nghĩ buổi tối ả ngủ không ngon mới vậy, tên chết tiệt này, buông ta ra!" Đang nói liên thanh, Phong Lăng Ba lại quay sang gầm lên với Lê Trạm một câu, cuối cùng thân thể cũng được tự do, nàng đi tới trước mặt Hồng Diên tiếp tục nói: "Nếu lúc đó ta có thể nghĩ sâu hơn một chút có lẽ sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Cha Trần Trần không còn, Hề hề mật tích, chưa biết chừng đều do ngươi gây ra!"
Nói xong, nàng vung tay lên, dứt khoát bóc ra một lớp da từ trên mặt Hồng Diên!
← Ch. 43 | Ch. 45 → |