Ch.02 → |
"Hinh nhi, tại sao?" Ánh mắt Hoắc Thần Hy đầy vẻ tuyệt vọng. Là anh sai, sai rồi.
"Nếu như anh đã hiểu mục đích của tôi, đừng níu kéo nữa, tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ này." Cô kiên định nói. Dù đã biết trước chuyện này sớm muộn sẽ xảy ra, nhưng quá trình tiếp nhận thật sự rất đau, rất khó chịu.
"Được. Anh hỏi em, em có từng yêu anh không?"
"Nó quan trọng sao?" Cô mỉm cười, nhưng trong lòng không hề có một chút cảm giác vui sướng. Hạ màn rồi, sau này không cần tiếp tục diễn nữa.
Tốt lắm.
"Trả lời anh." Đôi mắt lạnh lẽo mang theo một phần hi vọng.
Chỉ cần cô nói yêu anh, chỉ một chút, anh có thể sửa đổi, anh có thể cố gắng thay đổi bản thân. Chỉ cần cô...
"Xin lỗi." Đó không phải là câu nói anh chờ đợi, có trời mới biết, lòng Hoắc Thần Hy đau bao nhiêu.
"Hinh nhi, anh muốn nghe câu trả lời chính xác, em đứng lại đó." Nhìn thấy Trần Hinh xoay người dự định rời khỏi, anh lập tức dùng hết sức ngăn cản.
"Tha cho tôi đi. Xin anh." Cô thật sự mệt rồi, mệt đến một chút hơi sức để nói cũng cảm thấy khó khăn. Người này, không nên là người cô yêu, không nên.
"Em nói đi. Em có bao giờ yêu anh không?" Hoắc Thần Hy tức giận, hét to, đôi mắt anh hiện lên từng tia máu đáng sợ.
"Được. Hoắc Thần Hy, anh nghe cho rõ đây. Trần Hinh này chưa bao giờ yêu anh, một phần trăm trong tim tôi cũng không có chỗ cho anh." Cô hất mạnh bàn tay đang giữ tay mình, tiêu soái rời đi.
Trái tim rất đau.
Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, đủ rồi, tất cả đã chấm dứt.
Hết thật rồi.
Ch. 02 → |