← Ch.070 | Ch.072 → |
Đây chính là cái gọi là ngồi dưới bóng cây lúc nào cũng mát đây mà. Tôi chỉ muốn trong 'Băng vũ kì tích' có một phần biểu diễn bình thường, không té ngã, không lười biếng, giữ vững tiến độ. Hội Hải Bảo chỉ cần bỏ phiếu qua tin nhắn và internet cũng đủ để cho tôi ngồi vào vị trí thứ tư rồi. Trên sân khấu tôi cũng bị hỏi về những tin đồn giữa tôi và Phó Quân Nhan, tôi rất không biết xấu hổ cười nhạt, không nói gì. Sau đó tôi lại mở máy tính lên, trên trang web chính thức và trang cá nhân của tôi và Phó Quân Nhan luôn trong trạng thái tê liệt vì lượt truy cập quá đông. Gần như sắp bị đánh sập.... Chị Vạn Thanh nói với giọng gần như sắp khóc, điện thoại trong công ty sắp bị đánh sập rồi, mỗi lối ra trong công ty đều bị phóng viên vây kín, di động của chị ấy cũng luôn trong tình trạng bận.....
Thế tiến công mạnh mẽ như vậy khiến cho trái tim nhỏ của tôi cũng run lên, tạm thời quyết định sẽ không lên mạng nữa......
Phó Quân Nhan đối với việc tôi được mọi người bình chọn giúp tôi đứng vị trí thứ tư trong 'Băng vũ kì tích' không đồng ý, anh có chút canh cánh trong lòng, còn nhỏ mọn oán thầm: "Bọn họ chính là muốn nhìn cá nóc ngốc nghếch tiếp tục té ngã hay sao cơ chứ?" Anh vừa nói vừa cầm rượu thuốc mát xa cho tôi.
Tôi nghe chỉ cảm thấy buồn cười, híp mắt nói: "Nhỏ mọn, tại sao cứ đụng vào việc liên quan đến em anh không còn tí nguyên tắc nào thế? Em cũng đâu thấy anh đối xử như vậy với An An đâu?" Nói xong tôi lại lấy tay véo véo mũi anh, hai chân đung đưa.
Ánh mắt của anh ảm đạm, nhỏ giọng quát: "Đừng cử động." Lúc này tính tình mới tốt trở lại nói: "Cố Tiểu An còn nhỏ, con đường của em ấy còn dài, hơn nữa con đường của em ấy phải tự em ấy bước đi. Nhưng em có anh, vậy còn cần nguyên tắc làm gì cơ chứ? Em là tốt nhất cũng chính là nguyên tắc tốt nhất."
Em chính là nguyên tắc của anh.....
Tôi nghe xong khóe miệng hơi nâng lên, mệt mỏi hơi nâng chân lên, đầu đặt trên đầu gối, chăm chú nhìn anh. Phó Quân Nhan ngồi yên bên cạnh tôi, trên tay dính nước thuốc, anh nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau chùi. Sau đó lại cẩn thận cất dụng cụ thuốc vào hòm thuốc, d"i"ễ"n đ"à"n "l"ê" "q"u"ý" "đ"ô"n", đóng kín lại, để sang một bên.
"Phó Quân Nhan." Tôi nhẹ giọng gọi anh.
"Anh đây." Anh không ngẩng đầu lên, hàng mi thon dài khẽ rung rung theo cách nói chuyện của anh.
"Anh rất yêu em đúng không?" Tôi hỏi, nhưng lại dùng một giọng điệu hoàn toàn khẳng định.
Anh không nói lời nào, chỉ nghiêng đầu nhìn lại tôi, nhẹ nhàng kéo tôi ngồi vào lòng anh, hôn tôi. Nhưng mà, nụ hôn lần này mãnh liệt hơn nhiều so với những lẫn trước, hơn rất nhiều lần.
Phó Quân Nhan đặt hai chân hai bên người tôi, vững vàng giam giữ tôi trong lòng anh. Trong nháy mắt gần như tôi không thể hít thở được, anh cứ dán chật lên người tôi, đột nhiên, anh giơ một tay lên vuốt ve mặt tôi, hai mắt nhìn tôi chăm chú, đáy mắt anh hoàn toàn là mênh mông tình cảm, giống như muốn nhấn chìm tôi vào đó. Môi anh dước ánh đèn mờ mờ nhìn lên cũng là một màu hồng nhạt, nhưng sắc mặt anh trông có chút tái nhợt. Anh lại cúi đầu lần nữa, tinh tế, hôn, gặm, cắn trên người tôi khiến cho tôi cảm thấy tê dại cả người. Trên người anh vẫn là một hương vị thoải mái, dễ ngửi mà tôi rất quen thuộc, nhưng cũng chính hương vị đó lại khiến cho tôi bị hút vào.
Tôi cũng vụng về đáp lại anh, đưa lưỡi ra chơi đùa cùng anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn, áo của tôi cũng bị anh nhẹ nhàng cuộn lên trên, áo trong của tôi cũng bị anh ném mất, làn váy ngắn bị anh cuốn lên hông, tay anh nhẹ nhàng di chuyển trên đùi tôi, dịu dàng đến nỗi khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, tôi hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn của anh, ngơ ngác mặc anh muốn làm gì thì làm.
Anh hôn rất say mê, hai tay anh dao động trên ngực tôi, từng cái, từng cái, nhẹ nhàng vuốt ve, đột nhiên anh lại thêm sức lực. Tôi thoáng bị đau không tự chủ được kêu thành tiếng, anh hơi dừng lại, đầu anh đặt trên ngực tôi nhẹ nhàng cười thành tiếng, sau đó, anh lại di chuyển đến đầu vai tôi nhẹ nhàng cắn một cáidieeeenddaaaanllleeeqqquuyyddooon, anh kéo tay tôi để tôi ôm lấy hông anh chuyển thành ôm cổ anh. Môi anh sáng bóng, trong ánh mắt chứa đầy sự nóng bỏng, anh thở dài: "Bảo Bối, thật ngoan, thật biết nghe lời." Âm thanh kia, rất trầm thấp, rất hấp dẫn, khiến cho cả người tôi cũng mềm xuống.
Tay của anh từ từ đi xuống, mặt anh vẫn đặt trên ngực tôi, nhẹ nhàng hôn từng cái, từng cái một. Tôi cố gắng thở từng nhịp một, cả người đều nóng lên, tay tôi chen vào mái tóc của anh, tôi cảm thấy tay anh đang chạm vào vùng bí mật của tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, cả người tôi không nhịn được run lên. Cơ thể tôi như bị cứng đờ, tất cả sức lực giống như bị mất hết, cơ thể tôi trở nên rất kì lạ, nó hoàn toàn không chịu sự điều khiển của tôi nữa, tôi ngạc nhiên gọi tên anh, không biết dấu mặt đi đâu, mặt tôi đã đỏ đến tận mang tai rồi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Quân Nhan ...... Quân Nhan........ Em muốn..... Em muốn đi tiểu một chút......"
Anh hơi dừng lại, ngẩng đầu lên khỏi ngực tôi, vẻ mặt đẹp trai nhìn tôi chằm chằm, trên mặt anh cũng có mấy phần ngạc nhiên, tiếp theo lại bật cười ha hả, hừ nhẹ một tiếng, hôn lên môi tôi, cười nói: "Cô bé ngốc nghếch này."
Lại đột nhiên ôm lấy tôi.... Tôi không còn mảnh vải nào trên người cả, bị anh ôm chặt trong ngực, phía dưới của anh đang phồng lên nóng rực, theo động tác di chuyển của anh mà động vào tôi, tôi càng không dám lên tiếng, ngoan ngoãn ôm chặt lấy cổ anh, gương mặt xấu hổ đến đỏ bừng chôn chặt trước ngực anh.
Phó Quân Nhan đặt tôi xuống giường, không phải hương vị hải dương quen thuộc của tôi, tôi biết đây là phòng anh. Tôi còn không kịp suy nghĩ nhiều, trọng lượng cả cơ thể anh đều đặt lên người tôi, tôi không cách nào chống đỡ được, cơ thể cũng ngã xuống. Động tác của anh trở nên rất vội vàng, hôn lên môi tôi, liếm tôi từng cái từng cái một, anh thổi hơi về phía tai tôi, lí trí của tôi đang mất dần đi, cả cơ thể không có tí sức lực nào cả, giống như hóa thành một vũng nước nằm đó vậy.
Ngón tay của anh đâm sâu vào, tôi rên rỉ, ưỡn người lên, hai tay bám chặt vào vai anh, cơ thể anh cao lớn cường tráng, tôi bám vào anh, không nhịn được kêu thành tiếng.
Bờ môi ấm áp của anh vẫn tiếp tục chơi đùa cùng tôi, đột nhiên cơ thể tôi không bị anh đè ép, không hề báo trước, lửa nóng cứng rắn của anh đâm thẳng tắp vào trong thân thể tôi. Tôi ngạc nhiên, đột nhiên đau nhói khiến tôi kêu lên, khóe mắt toàn nước mắt dâng lên, hít hít mũi khóc. Anh hơi nhíu mày, hơi chống người dậy nhìn tôi, nhưng anh cũng không hề rời đi, phía dưới căng đau khó nhịn, vật nóng rực của anh vẫn chôn sâu trong cơ thể tôi, cảm giác vô cũng rõ ràng.
Đôi mắt đẹp của Phó Quân Nhan hơi nhếch lên, mê hoặc lòng người vô cùng, lại thêm động tác mạnh mẽ. Một cánh tay anh chống xuống giường, trên người tôi giảm đi không ít sức nặng, một lần lại một lần hôn lên cổ tôi, lại hôn đi những giọt nước mắt của tôi, nói nhỏ bên tai tôi: "Bảo Bối ngoan, không đau, không đau.";
Tôi cố gắng thích ứng với vật của anh, hô hấp dồn dập, ngón tay đặt trên vai anh chậm rãi dùng lực. Anh đặt đầu trên cổ tôi, thở hổn hển, hơi thở của anh phun thẳng vào cổ tôi, nóng và ngứa. Tay anh dần dần trượt xuống phía dưới, sau đó nắm chặt một bên ngực tôi. Anh nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Bảo Bối." Một tiếng gọi triền miên, hấp dẫn. Cả gương mặt tôi đỏ bừng, khẽ ừ một tiếng.
Sau đó anh bắt đầu chậm rãi di động, một lần đâm sâu là một lần va chạm. Tôi cứ nhìn anh như vậy, trong phòng tràn ngập hương vị của anh, trong mắt tôi chỉ còn có anh, trong ánh mắt của anh tràn đầy tình yêu.
Đêm này, tôi chính thực trở thành người phụ nữ của anh, danh xứng với thực (gọi đúng thực tế) là bà xã của anh.
← Ch. 070 | Ch. 072 → |