← Ch.038 | Ch.040 → |
Cứ khóc như vậy rất lâu, cả cơ thể tôi đều rất mệt mỏi nhưng cũng không bù lại được nội tâm trống không mê man. Cuối cùng mọi việc cũng triệt để kết thúc, trái tim của tôi giống như vừa trải qua một cuộc đánh lớn, vậy mà sau khi khóc xong một trận lòng bàn tay tôi lại đổ đầy mồ hôi.
Tôi rất muốn, tôi chỉ nghĩ muốn ngay lập tức gặp Phó Quân Nhan...
Tôi khoác lên một cái áo khoác mỏng, đội mũ, đeo khẩu trang, không mang theo bất cứ thứ gì chạy ra khỏi nhà. Cẩn thận tránh đám người kia đi xuống tầng. Trong phòng anh vẫn không có ai như cũ, tôi đi tới trước bàn làm việc của anh lật lên lật xuống, rất nhanh tôi đã tìm được lịch làm việc của anh. Quả nhiên ngày hôm qua Phó Quân Nhan có cảnh quay ban đêm, dạng sáng hôm nay cũng có mấy cảnh cần diễn trong phim trường. Tôi cũng không suy nghĩ quá nhiều, đi ra khỏi khách sạn, đi về hướng phim trường của bọn họ.
Lúc tôi trà trộn vào đám nhân viên trong tổ diễn của họ, mọi người đang rất vội vàng, tôi trốn ở sau mấy người nhân viên phụ trách bối cảnh, bên cạnh tôi có mấy hòm chứa đạo cụ diễn che chắn nên tôi chỉ bị lộ ra nửa cái mũ, ngược lại không khiến cho ai phát hiện ra một người lạ lén đi vào đoàn diễn như tôi. Buồn cười nhất chính là, cách phía sau lưng tôi không xa có mấy người nhân viên nam đang phê bình nữ diễn viên ở hai bộ phim. Cái gì mà vóc người, diện mạo, phong cách, nhân khí, lời nói lớn mật, khiến cho tôi nghẹn họng nhìn chằm chằm, tôi có ngạc nhiên một chút khi nghe thấy một nhân viên nam nói: "Này, Cố Tiểu Ái có cái mông thật vểnh nha...". Lúc đó tôi chỉ muốn xông ra cho anh ta một cái tát đánh ngất anh ta luôn, sau đó tôi lại nghĩ lại đưa tay sờ sờ mông mình xem có phải nó rất vểnh không... Sau đó tôi lại nghĩ nếu tôi tháo mũ và khẩu trang ra, đột nhiên đứng trước mặt bọn họ cứ đứng như vậy im lặng khinh bỉ anh ta, có thể khiến cho cả đám bọn họ bị dọa ngất đi hay không.
Bọn họ đang quay cảnh nữ chính đang khổ sở đuổi theo nam chính trên đường. Ánh đèn mờ mờ, trên con đường rất ít người đi lại, xa xa có một dáng người cao gầy đang đi tới, anh ta đi rất nhanh, những bước đi trầm ổn nhưng cũng rất kiên định. Sau đó có một người cô gái mặc một chiếc váy dài màu trắng chạy phía sau, đôi mắt của cô gái ấy mang theo sự đau thương, gọi to một tiếng đuổi theo chàng trai kia. Chàng trai nghe thấy tiếng gọi ở phía sau, con ngươi đen nhánh giống như có ánh sáng lóe lên, nhưng vẻ mặt lại vẫn không thay đổi chút nào như cũ, bước chân cũng bước nhanh hơn rất nhiều, nhưng hai bàn tay lại nắm chặt lại."Bịch" một tiếng, cô gái đang chạy phía sau bị ngã xuống đất, chàng trai hơi dừng lại một chút, cuối cùng giống như không đành lòng nên chậm rãi quay người lại. Động tác quay mặt kia khiến người ta có cảm giác khuynh thành tuyệt thế.
"Khiết Nhi, biểu cảm của cô không đúng, lúc kêu lên lông mày của cô không cần phải nâng lên nhiều như vậy." Lần đầu tiên bị nhắc nhở.
diễ!n đàn lê qus=y đôn
"Khiết Nhi, cô chạy nhanh quá rồi." Lần thứ hai bị nhắc nhở.
"Khiết Nhi, cô ngã không đúng, chú ý ống kính máy quay một chút." Lần thứ ba bị nhắc nhở.
Tuy trong lòng tôi rất thích cái vẻ đẹp khi quay người lại của Phó Quân Nhan, nhưng mà, trong cảnh diễn, chuẩn bị diễn không chu đáo như vậy cũng là một chuyện....
Tôi nghe thấy âm thanh nho nhỏ đang thảo luận phía sau, gần đây Quý Khiết Nhi luôn trong tình trạng không tập trung, rất hay bị nhắc nhở. Tôi suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu được nguyên nhân trong đó. Gần đây cô ta luôn bị dư luận công kích, những chuyện trước kia như bắt nạt người mới cũng bị đưa ra. Gia đình fan của Phó Quân Nhan không muốn nhìn thấy cô ta một chút nào, họ nói cô ta không có kĩ thuật diễn xuất. Chị Nhược Phàm mấy năm nay cũng thu được rất nhiều fan, qua tiết mục lần trước mọi người đều có thể hiểu do hai bên không hợp nhau, cứ như thế, fan hai bên lại bắt đầu đấu đá lẫn nhau. Hình tượng dịu dàng trong sạch của cô ta gây dựng từ trước đến giờ dù cho có to lớn đến đâu thì cũng bị đả kích, mọi việc cũng không được thuận buồm xuôi gió như trước nữa. Bởi vậy cô ta luôn không thể tập trung trong lúc diễn mới bị nhắc nhở liên tục, vậy nên không tập trung cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua là tính tình của đạo diễn bên họ cũng tốt, nhắc nhở liên tục như vậy nhưng mỗi lần cũng đều nhẹ nhàng... Tính cách của Phó Quân Nhan cũng rất tốt, vậy mà cũng có thể phối hợp diễn vô điều kiện... Tôi than thở trong lòng.
Cũng không nghĩ đến, vậy mà lúc này Phó Quân Nhan lại giơ tay lên, lắc đầu ngăn cản nhà tạo mẫu tóc đang muốn giúp anh trải đầu, anh quay đầu nhìn thoáng qua cho Quý Khiết Nhi đang ngồi trang điểm lại, vẻ mặt mang theo sự lạnh lùng xa cách. Anh xoay người đi đến nói vài câu với đạo diễn, sau đó đi ra khỏi sân diễn. Trong lòng tôi nóng lên, tôi nghĩ anh muốn đi về phía tôi, nhưng tôi lại thấy anh đi đến chỗ đối diện ngồi xuống, cả người đều ngồi yên lặng ở đó giống như nổi bật vẽ nên một vẻ đẹp khác của thế giới. Anh lấy ra một bình nước phía sau chiếc ghế dựa, ngẩng cái cằm đẹp đẽ vô cùng tao nhã uống một ngụm nước, đường cong tinh xảo kia gợi cảm lại hoàn mỹ, đây chính là sự khảo sát khả năng kiềm chế về thưởng thức cái đẹp, động tác kia khiến cho người ta không nhịn được muốn dùng tay mà cảm nhận. Vọt một cái mặt tôi đỏ bừng. Tôi đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy...
Đã bao lâu rồi tôi chưa được nhìn dáng vẻ lúc Phó Quân Nhan đang làm việc? Trong lòng tôi nhớ đến sau đó lại nhìn không được quay lại nhìn trộm anh. Lúc mà anh làm việc luôn mang theo một dáng vẻ rất nghiêm túc. Vừa rồi Quý Khiết Nhi bị nhắc nhở ba lần, ba lần phải diễn lại. Ba lần diễn lại mặc dù anh dùng kịch bản giống với kịch bản gốc nhưng lại sử dụng ba cách diễn khác nhau. Mỗi lần anh diễn, nhìn qua sẽ thấy giống nhau, nhưng mỗi một lần đều có những sáng tạo và khác biệt, mỗi một lần đều đi sâu vào trong lòng người xem, mỗi một lần diễn đều mang những nét đặc sắc, biết tròn biết méo riêng.
Tôi không khỏi lại nhớ tới, có người từng nói, Phó Quân Nhan, là người có khả năng diễn số một, luôn không tiếng động nhưng lại tạo nên hiệu quả không ngờ của giới điện ảnh, không phải vì vẻ bề ngoài đẹp đẽ của anh ta, cũng không phải bởi khí chất cao ngạo của anh. Mà vì mỗi tế bào trên người anh giống như đều có thể diễn, (voicoi08-) không nói lời nào nhưng bạn cũng có thể thấy anh, chân thật nhìn thấy. Không thể đoán bắt được nhưng lại đi sâu vào lòng người để lại những dấu ấn riêng biệt, khiến người ta say mê vô cùng.
Tôi cứ đứng trong góc nhìn trộm anh như vậy, khóe miệng không tự giác được đã nâng lên thành một nụ cười. Nghĩ lại, nếu đứng ngốc lâu tại một chỗ bị người ta phát hiện ra cũng không tốt. Tôi mặc như vậy, lại đứng đây thăm dò, càng giống như đến đây để thám thính quân tình. Bản thân tôi nhớ đến chuyện này cũng không nhịn được mà cười ra tiếng. Tôi thấy Phó Quân Nhan liếc mắt nhìn một cái, xoay người lại, tôi lặng lẽ vượt qua đám người chạy ra ngoài.
← Ch. 038 | Ch. 040 → |