Truyện:Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh - Chương 29

Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh
Trọn bộ 74 chương
Chương 29
Đóng thế
0.00
(0 votes)


Chương (1-74)

Lục Thần chính là một người đàn ông gia trưởng! Đối với cảnh ♓ô·𝖓 chiều nay phải quay, bất chấp Ôn Hoàn giải thích với anh thế nào cũng không cho phép, hoàn toàn không có tí thương lượng nào!

"Đó là nghề nghiệp của tôi, anh không thể can thiệp! Cũng không có quyền can thiệp!" Ôn Hoàn hai tay chống nạnh nhìn anh, vẻ mặt biểu hiện kiên quyết!

"Anh có thể không can thiệp vào công việc của em nhưng em không thể tổn hại lợi ích của anh! Muốn để cho người khác ♓.ô.ռ em, đừng hòng mơ tưởng!" Thái độ của cô kiên quyết, thái độ của anh so với cô còn kiên quyết hơn, chuyện gì đều có thể dễ bàn, duy nhất chỉ có chuyện này liên quan đến vấn đề danh dự của một người đàn ông!

"Tôi cũng không phải tài sản riêng của anh!" Lại còn lợi ích của anh nữa à, anh coi cô là cái gì chứ, hàng hóa hay đồ vật!

"Em là vợ của anh." Lục Thần phản đối lườm cô, mặt tỏ vẻ đương nhiên.

"Vậy tôi không lấy chồng, không lấy chồng là được." Cô thật sự điên rồi, sao lại có người ngang ngược không nói lý lẽ như vậy, anh muốn cô trở thành cái gì, h_ô_𝖓 ɱô_ⓘ chẳng qua chỉ là yêu cầu của công việc, bản thân là một diễn viên chuyên nghiệp, cảnh ♓-ô-ռ chỉ đơn giản là một bài tập cơ bản.

"Không được, nhất định phải kết 𝖍ô_𝓃_, không thể theo em nói không lấy chồng!" Lục Thần nhìn có vẻ nổi giận, vẻ mặt cau mày 𝐤*𝒽*ủn*ⓖ 𝐛*ố giống như muốn ă-n ✝️-𝖍-ị-𝐭 п🌀-ư-ờ-𝐢.

"Tôi không muốn!" Ôn Hoàn cũng tức giận, giận dỗi đi thẳng tới giường ngồi xuống, quay lưng về phía anh không thèm nhìn anh, bởi vì vô cùng kích động, 𝐧*𝐠*ự*𝒸 phập phồng kịch liệt.

Lục Thần mặt đầy ảm đạm bước tới, nắm bả vai của cô xoay người lại, é.ⓟ 🅱️.⛎.ộ.𝒸 cô nhìn mình, nói: "Nhóc con, không được nói không gả cho anh, anh sẽ tức giận!"

Nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, giống như nhìn ra anh thật sự muốn nổi nóng, lúc này Ôn Hoàn mới hạ giọng điệu xuống, mang theo uất ức nói: "Còn không phải là bị anh làm tức giận."

Thấy cô như vậy, Lục Thần không nén nổi có chút đau lòng, cũng không tức giận nữa, giang tay ôm cô vào trong 𝓃𝐠·ự·🌜 mình, tay nhẹ nhàng m-ơ-𝐧 ⓣ𝓇-ớ-𝖓 lưng của cô, nói: "Anh còn không phải là quan tâm em."

Ôn Hoàn tựa ở trong 𝖓ℊự.𝖈 anh, trái tim vì câu nói quan tâm này của anh mà hơi rung động. Cô biết cùng người đàn ông này thảo luận nữa cũng không có kết quả, bá đạo của anh giống như là từ trong bẩm sinh, hoàn toàn không cho người khác một cơ hội chống cự nào.

Trong lòng đột nhiên không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, từ ngày đầu tiên quen biết anh cô đã biết anh chính là một người vô địch bá đạo. Nếu không mình cũng sẽ không hiểu tại sao lại trở thành bạn gái của anh như vậy, cuối cùng thậm chí còn chẳng biết tại sao phải chịu trách nhiệm với anh, cùng anh kết 𝐡ô●ⓝ●. Thảo luận cùng một người đàn ông bá đạo như vậy cô làm sao có thể thắng được, làm sao có thể thuyết phục anh suy nghĩ vấn đề theo lý trí được.

Nghĩ ra như vậy, Ôn Hoàn cũng chỉ có thể thỏa hiệp, khẽ cất tiếng thở dài nói: "Đây dù sao cũng là công việc của tôi, hơn nữa cũng là tình tiết kịch bản yêu cầu, không quay cũng không được, với lại..."

Không đợi cô nói xong, Lục Thần buông cô ra, quắc mắt nhìn chằm chằm vào cô nói: "Anh mặc kệ là công việc hay là tình tiết kịch bản yêu cầu, dù sao muốn ♓ô·ռ em cũng chỉ có thể cùng anh hôn!"

Ôn Hoàn vừa bực mình vừa buồn cười, tức giận liếc anh một cái nói: "Anh không thể sửa đổi một chút, nghe người ta nói xong đã à?!"

"Nếu như không phải lời xuôi tai, không nghe cũng được."

Ôn Hoàn lườm anh một cái, nói tiếp: "Không 𝖍ô●ռ cũng được, quay phim còn có một loại thủ thuật gọi là đóng thế, để tôi đi tìm đạo diễn thảo luận xem có thể đổi thành đóng thế được không."

"Chỉ cần không 𝐡ô●𝖓 là được." Nói rồi cúi đầu ♓●𝐮●𝐧●🌀 ⓗă●𝖓●🌀 ♓ô·п cô một cái, cụng đầu vào trán cô nghiêm túc nói: "Miệng của em là của anh, cả người em cũng là của anh, muốn 𝐡*ô*ռ hay làm gì khác cũng chỉ có thể là anh."

Nghe vậy cô nghiêng người ngẩng đầu, há mồm hung hăn ♓·ô·п anh một cái, lúc buông ra thậm chí còn đùa dai há miệng dùng răng mạnh mẽ cắn xuống môi của anh, nếm được vị má●ц tươi nhàn nhạt mới hài lòng tách ra.

Lục Thần rên lên một tiếng, giơ tay sờ môi của mình, bỏ xuống quả nhiên là bị cắn chảy ɱ-á-ⓤ, có lẽ đúng là bị nhóc con ranh mãnh này cắn đứt. Ôn Hoàn nhìn anh, khiêu khích hất đầu, có chút đắc ý cười.

"Nhóc con khá lắm, xem anh trừng trị em thế nào." Lục Thần cố ý nổi giận, nhào lên đè cô xuống giường, môi chuẩn xác lấp kín miệng cô, mạnh mẽ hô-п cô nhưng vẫn khống chế lực thật tốt, không muốn làm cô đau.

Ôn Hoàn vừa vỗ vào lưng anh vừa cười, nhưng cũng không thật sự dùng sức đẩy anh ra.

Lúc xế chiều giống như là sợ cô lừa gạt mình, Lục Thần ngang ngược nhất định đòi đi theo Ôn Hoàn đến phim trường. Văn Phong cũng đã đến, đang cùng đạo diễn thảo luận gì đó ở phim trường.

Ôn Hoàn đi tới, dự định nói với đạo diễn chuyện đóng thế cảnh 𝒽●ô●ⓝ chiều nay, mặt khác cũng phải cùng nam chính Văn Phong bồi dưỡng tâm tình một chút.

Đạo diễn Trương thấy cô đi tới, vội vàng giới thiệu cô với Văn Phong, mặc dù hai người đều là diễn viên trong giới giải trí nhưng trước giờ chưa từng hợp tác với nhau.

Ôn Hoàn chìa tay với anh ta, vừa cười vừa nói: "Em đã xem rất nhiều tác phẩm của tiền bối Văn, kĩ năng diễn của tiền bối Văn vô cùng tốt, lần này hợp tác hi vọng tiền bối Văn có thể chỉ bảo nhiều hơn."

Văn Phong khách sáo gật đầu, vươn tay ra nắm tay cô, nhưng vẻ mặt có hơi lạnh nhạt.

Ôn Hoàn nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của anh ta, rút tay về không nói thêm câu nào với anh ta nữa, tránh cho bản thân bị mất mặt, quay đầu nói với đạo diễn Trương: "Đạo diễn Trương, cảnh 𝖍*ô*n chiều nay có thể dùng đóng thế được không?"

Văn Phong bên cạnh nhíu mày, mặt nhìn có vẻ không vui.

Đạo diễn Trương cũng có phần bất ngờ, hỏi: "Sao vậy, cảnh h*ô*ⓝ chiều nay rất tinh tế, hẳn là không có khó khăn gì mới phải?" Đóng thế cho cảnh ♓ô*ⓝ mấy năm nay càng ngày càng ít, bởi vì chỉ cần cảnh nóng không gây hại cũng không quá lộ liễu ra ngoài, cơ bản cả hai bên nam nữ diễn viên đều có thể chấp nhận.

Ôn Hoàn quay đầu liếc nhìn Lục Thần đứng ở bên kia, thấy anh bình tĩnh nhìn sang bên này, đột nhiên cảm thấy gương mặt kiên trì và bá đạo của anh cũng có chút đáng yêu, khẽ cong khóe môi, xoay đầu lại nói với đạo diễn Trương: "Bạn trai tôi để ý, tôi không muốn anh ấy bởi vì chuyện này mà không vui."

Nghe vậy đạo diễn Trương nhìn về phía bên kia sau lưng cô, quả nhiên trông thấy người đàn ông buổi sáng gặp ở đại sảnh, thấy bộ dạng cậu ta nghiêm túc cau mày, có phần hiểu rõ gật đầu: "Ha ha, tôi hiểu rồi." Nói rồi quay đầu hỏi Văn Phong: "Văn Phong, cậu có vấn đề gì không?"

Văn Phong liếc nhìn Ôn Hoàn, cũng liếc nhìn Lục Thần đứng ở bên kia, nói: "Vậy quay đóng thế đi."

Cảnh quay chiều nay là nụ ♓ô·𝓃 đầu tiên của nam chính và nữ chính, hai người đều đang ở độ tuổi thanh xuân, đối với tình yêu còn tràn đầy hi vọng, hai người trẻ tuổi vừa thiết lập mối ⓠυ·𝐚·ռ 𝒽·ệ yêu đương, đưa cô gái đến trước cửa nhà cô gái, chàng trai động lòng kéo cô gái đặt một nụ 𝖍·ô·ⓝ xuống môi của cô, hai người sít sao dính chặt vào nhau, hình ảnh kia rất tinh tế, thể hiện tình yêu say đắm thuở thiếu thời vừa trong sáng vừa tốt đẹp.

Nhìn camera quay cảnh hai người chặt chẽ ôm nhau, mặc dù biết bọn họ chỉ quay mặt để ghép cảnh, nhưng Lục Thần đứng một bên nhìn chằm chằm hai người, tim giống như bị khỉ cào, càng xem càng khó chịu. Nghĩ sau này những cảnh quay như thế này hay tương tự, nhất định không thể để cho cô đụng vào, không có lý do gì vợ của anh bị người ta ôm như vậy, thật sự là quá thiệt thòi!

P/S: ui ta kết câu này của anh ấy quá cơ

"Miệng của em là của anh, cả người em cũng là của anh, muốn ♓.ô.n hay làm gì khác cũng chỉ có thể là anh"

Chương (1-74)