← Ch.41 | Ch.43 → |
Vệ Thiếu Khanh nhìn cô, trong lời nói có chút buồn bã, "Phụ nữ mà làm công việc này không phải là dễ dàng gì, có rất nhiều chuyện bây giờ cô vẫn chưa thể hiểu được..."
Đào Nhạc không hiểu, "Vậy công việc này kì thị phụ nữ sao?"
Vệ Thiếu Khanh không trả lời, một lúc lâu sau, anh như tỉnh ra, "Thật xin lỗi, hình như tôi đã nói quá nhiều rồi."
"Không sao cả, lời anh nói chắc chắn là những kinh nghiệm đã từng trải qua." Đào Nhạc cảm thấy chắc chắn là Vệ Thiếu Khanh đã gặp phải chuyện gì đó, nếu không cũng sẽ không có những cảm xúc sâu sắc như vậy.
Vệ Thiếu Khanh cười nhẹ nhàng, chỉ là thấy cái nhìn của Đào Nhạc có chút quái lạ, càng giống như là đang nghiên cứu.
"Mà nói thật, hình như tôi đã gặp qua cô ở đâu thì phải?" Anh không thể khẳng định mà hỏi.
Đào Nhạc lại kích động, lẽ nào giây phút đứng trên bục ba năm trước, anh cũng có ấn tượng về cô sao?
"Tôi nhớ ra rồi, chắc chắn là ở đại học F, chúng ta đã gặp nhau phải không?" Lúc này Vệ Thiếu Khanh đã có thể khẳng định đến 80%.
Đào Nhạc ngại ngùng gật đầu, "Trong cuộc thi hùng biện giữa đại học F và đại học B, anh là vị giám khảo đại diện lên trao giải."
Cuối cùng Vệ Thiếu Khanh cũng nhớ ra, lúc đó cô nhóc này đã tạo cho anh một ấn tượng rất sâu sắc, vì ánh mắt của anh ta, tương lai cô nhất định phải ăn cơm ngành này.
"Chẳng trách cô và Tô Dịch Văn lại quen nhau." Vệ Thiếu Khanh tỉnh ra
Những lới này thật có chút khó hiểu, Đào Nhạc tò mò hỏi, "Chuyện này thì có liên quan gì đến Tô Dịch Văn?"
"Lúc trao giải tôi và Tô Dịch Văn cùng lên, nói ra thì cũng thật trùng hợp."
"Anh đợi chút!" Đào Nhạc càng nghe càng thấy mơ hồ, "Cái gì mà anh và anh ấy cùng trao giải chứ?"
"Cô không nhớ rõ sao? Lúc đó tôi trao giải cho một nam sinh, còn người trao giải cho em chính là Tô Dịch Văn."
Những gì Vệ Thiếu Khanh nói hoàn toàn khiến Đào Nhạc như rơi vào trong mộng, thì ra đã bao năm nay cô đã không chú ý đến người trao giải cho mình chính là người đàn ông luôn ở bên cạnh mình.
Khi Tô Dịch Văn quay lại ghế ngồi, thấy ngay chính là cảnh Đào Nhạc đang gượng gạo ăn, còn có gương mặt trầm tư của Vệ Thiếu Khanh, tình huống này nằm ngoài dự đoán của anh. Lúc anh ra ngoài nghe điện thoại anh vốn lo lắng không biết cô nhóc này có hành động gì bất thường hay không, có lẽ anh đã quá lo lắng rồi.
Mà cũng không đúng, cô nhóc này không thừa dịp anh vắng mặt mà gào thét mấy câu, giờ im lặng thế này lại càng bất thường.
Mang theo nghi hoặc, Tô Dịch Văn vừa ngồi xuống liền hỏi, "Hai người làm sao thế, không ai nói chuyện vậy?"
Đào Nhạc không đợi Vệ Thiếu Khanh mở miệng liền nói trước, "Anh nghe điện thoại ai gọi vậy, lâu lắc à."
Tô Dịch Văn cười cười "Còn không phải chuyện công việc sao, mai chúng ta cùng về."
"Hả, nhanh thế."
"Không nhanh đâu, em còn muốn ở lại đây bao lâu nữa?"
"Làm gì có!"
Thành công di dời sự chú ý của Tô Dịch Văn, Đào Nhạc thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên, tất cả những hình ảnh này đều nằm gọn trong tầm mắt Vệ Thiếu Khanh, anh ta cái gì cũng không nói, khóe môi khẽ nhếch lộ ý cười, nhớ lại đoạn đối thoại ban nãy của bọn họ, cô bé tha thiết yêu cầu anh đừng nhắc tới chuyện ngày xưa ở trường Đại học F, anh không biết trước đây hai người bọn họ có hiểu lầm gì, nhưng dựa vào sự hiểu biết của anh về tính cách của Tô Dịch Văn thì xem ra anh chàng Tô Dịch Văn thật sự đã đặt hết tâm trí vào cô bé này.
Cứ như vậy mà bữa cơm cùng với bầu không khí kì lạ cuối cùng cũng kết thúc. Vệ Thiếu Khanh bởi vì có việc nên đi trước, trước khi đi còn hàn huyên vài câu với Tô Dịch Văn, còn ý vị thâm trường nhìn vào mắt Đào Nhạc, hiếm khi đôi mắt băng giá kia có được chút ấm áp hiền hòa, có vẻ như là đã gặp một chuyện rất vui vậy.
Trên đường về, Đào Nhạc vẫn im lặng chìm đắm trong chuyện mà Vệ Thiếu Khanh tiết lộ, tâm trạng phức tạp, cô tức giận không phải vì Tô Dịch Văn giấu giếm mà bởi vì sự lơ là của bản thân cô...
"Đang nghĩ gì đó, em không nói chuyện anh thấy không quen." Tô Dịch Văn lái xe, quay đầu sang nhìn cô.
Đào Nhạc lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa xe, đúng lúc chạy qua phố Trường An, đèn đường sáng lóa vụt trước mắt cô, nhìn lâu dĩ nhiên mất đi tiêu cự.
"Lão Tô, trước đây khi ở Đại học F anh trông ra sao vậy?" Đào Nhạc bỗng dưng hỏi.
Tô Dịch Văn không phát hiện ra sự không bình thường của cô, mỉm cười, "Sao em lại hỏi câu này, đã lâu rồi ai mà nhớ được."
"Em muốn biết mà." Trong giọng Đào Nhạc có sự kiên trì hiếm thấy.
"Thì chẳng phải là thế này sao, học xong bốn năm đại học, sau đó làm giảng viên, tiếp đó lại học lên tiến sĩ, trong thời gian đó cũng thi làm nhân viên công vụ, rồi đi làm, là như vậy đó. Nhưng, nói đúng ra thì lúc đó anh cũng dễ dàng gì mà làm được như vậy." Tô Dịch Văn cười cười.
Đào Nhạc vẫn nhìn ngoài cửa xe, không biết vì sao, khi Tô Dịch Văn nói mấy lời này tự nhiên cô thấy khó chịu, dường như từ khi quen nhau cô chưa bao giờ thật lòng hỏi qua chuyện trước đây của anh, giống như đã mất đi rất nhiều thứ vậy. Nếu như không phải hôm nay Vệ Thiếu Khanh đã nhắc lại phần quá khứ đã trải qua lúc ở đại học F, thì có lẽ mãi mãi cô vẫn không thể biết được tất cả những việc mà người đàn ông bên cạnh cô đã làm.
Còn nhớ đêm trước khi chạy qua trường Đại học F, cô hỏi anh hai người từng gặp qua chưa, thật ra lúc đó cô cũng mơ hồ có ấn tượng nhưng vì anh không thừa nhận nên cô cũng không chú ý, cứ như thế nên hết lần này tớ lần khác cô cũng không lưu tâm nữa, làm cô không thể nào hiểu tường tận được người đàn ông này.
Cuối cùng xe cũng đã dừng lại trước nhà khách, Tô Dịch Văn tháo dây an toàn, rút chìa khóa, nhìn cô nàng bé nhỏ bên cạnh, "Nhạc Nhạc, đến nơi rồi, xuống xe thôi."
Tô Dịch Văn vừa muốn đẩy cửa xe ra, liền cảm giác được một người ôm lấy mình từ phía sau lưng, giọng nói buồn buồn.
"Lão Tô, em xin lỗi..."
"Em sao vậy?" Tô Dịch Văn không hiểu vì sao cô lại nói những lời này, trên đường về cô rất kì lạ, hồi nãy anh không để ý, cứ cho rằng do hôm nay leo Trường thành quá mệt thôi, bây giờ xem ra không phải là vì chuyện này.
Đào Nhạc không nói gì, chỉ áp đầu vào lưng anh, sự vững chãi làm cô thấy bình yên.
Tô Dịch Văn nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, xoay người lại, vuốt nhẹ gương mặt cô, "Sao em lại muốn nói câu xin lỗi?"
Nghe được giọng nói của Tô Dịch Văn, lòng Đào Nhạc càng thấy khó chịu hơn, mũi cô bắt đầu thút thít.
"Bởi vì...em đã không nhận ra anh..."
Anh sửng sốt, lập tức hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, chẳng trách không khí trong nhà hàng lúc ấy lại yên tĩnh đến như vậy, chắc là lúc anh nghe điện thoại, cô nhóc này đã nghe được đầu đuôi mọi việc từ Vệ Thiếu Khanh, cho nên khi nãy trên đường mới hỏi một mớ câu hỏi không đầu không đuôi.
"Lúc đó em có hỏi anh là chúng ta đã từng gặp nhau chưa, sao anh lại không nói!" Đây chính là chuyện làm Đào Nhạc rối rắm.
Tô Dịch Văn ôm chầm lấy cô, thầm nói, "Thì bây giờ em cũng đã biết rồi, bộ không giống nhau sao."
"Không giống, nếu như Vệ thiếu Khanh không nói cho em, thì em vốn dĩ cũng sẽ không biết được người đó chính là anh, sau này cũng sẽ không biết."
Tô Dịch Văn nghe xong mấy lời này, lòng đầy vui vẻ, hôn lên trán cô, "Với cái tính cách này của em, anh làm sao có thể nói. Em thử ngẫm nghĩ lại đi, lúc đó em chỉ toàn tâm toàn ý mà chú ý đến Vệ Thiếu Khanh, lúc nghe tọa đàm cũng chỉ lo cầm máy ảnh, khi trao giải cũng không tập trung, trong mắt đâu còn ai khác ngoài cậu ta."
Nghe anh nhắc lại, trong lòng cô cảm thấy áy náy, thì ra lúc ngồi nghe tọa đàm, người ngồi bên cạnh cô cũng là anh, cũng chính là người đàn ông hay càm ràm ấy.
Đào Nhạc ngẩng đầu đối mặt với anh, đưa tay gỡ cặp mắt kính viền vàng kia xuống, "Lúc đó anh cũng không có đeo kính, vì muốn em không thể nhận ra, nên anh cố tình phải không?"
Tô Dịch Văn nheo nheo cặp mắt hoa đào, "Có lẽ là vậy, hơn nữa thị lực của anh vốn không được tốt lắm, bây giờ đeo kính cũng đã thành thói quen rồi."
"Nói như vậy, thì từ ba năm trước anh đã biết để ý em, sau đó trăm phương ngàn kế hỏi thăm được tung tích của em, vì em anh mới đến thành phố B làm việc, lại tìm mọi cách vào trường đại học của em làm giáo sư gì gì đó, rồi giở trò với em?" Đào Nhạc cảm thấy nếu quả thật đúng là như vậy, sao cô có thể tức giận được, cảm động còn không kịp nữa kìa, ai bảo phụ nữ là sinh vật thích hư vinh làm gì.
Quả nhiên, Tô Dịch Văn nhìn lại, giọng nói nhẹ nhàng mất đi sự tự nhiên, "Đừng có tự mình đa tình như vậy nha, anh cũng không có năng lực dò hỏi tung tích của em đâu. Hơn nữa công việc này là do đơn vị lúc trước điều động, gặp phải em chỉ là một sự trùng hợp, em đừng có nghĩ xa vời như vậy."
Đào Nhạc thầm cười, "Lão Tô, sau này lúc nào em cũng sẽ nhận ra anh..."
Nói đến đó, Đào Nhạc không nhịn được, mà tiến lại gần, đặt tay lên cổ anh, nhè nhẹ cắn lên môi anh, trong đôi mắt đen láy tràn ngập ý cười.
Thấy Tô Dịch Văn không phản ứng, đôi mắt hoa đào vẫn cứ nhìn mình, trên mặt càng không lộ một chút biểu tình, Đào Nhạc không hiểu, chẳng lẽ anh không thích cô chủ động, hay là lần trước cô hôn anh quá mạnh mẽ nên đã dọa anh sợ?
Không được, không thể để anh bị ám ảnh được, hay là cô nên dịu dàng một chút mới đúng, đàn ông ai cũng giống nhau thôi! Thế là Đào Nhạc lại tiến đến gần, hôn anh vài cái, thậm chí còn học theo cách thức của anh, dùng đầu lưỡi của mình liếm lên vành môi anh, dây dưa chầm chậm.
Khi cô quên mất mình phải hôn, thì vẻ mặt Tô Dịch Văn đã thay đổi, dục vọng trong đôi mắt ngày càng sâu, cuối cùng không thể chịu đựng được mà bùng phát, anh bỏ tay cô ra, rồi nghiêng người áp đảo cô lại, đào Nhạc chỉ cảm giác được cả ngưởi mình rơi vào trên ghế, cô còn chưa kịp nói gì, đã bị anh hôn một cách mạnh mẽ, ngay cả một cơ hội để thở cũng không có.
Đào Nhạc không có thời gian để suy nghĩ, chỉ biết phối hợp với anh, cảm nhận được chiếc lưỡi mạnh mẽ của anh đang quấn lấy lưỡi cô, mút lấy thứ nước trong miệng cô.
Hình như cả một lúc lâu sau, Tô Dịch Văn mới nhẹ nhàng buông cô ra, giọng nói khàn khàn nhưng mê hoặc lòng người, "Đêm nay đừng về."
Bây giờ ý thức của Đào Nhạc khó mà về lại, nhìn người trước mắt cứ mơ mơ hồ hồ, miệng cô cũng đáp lại mấy tiếng.
Ánh mắt của cô gái bé nhỏ trong lòng đầy mơ màng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên càng mê người, tất cả những yếu tố này càng góp phần khơi dậy bản tính đàn ông nguyên thủy đầy mạnh mẽ của Tô Dịch Văn, anh không hề chần chừ, đôi môi nhẹ nhàng đảo qua vành tai cô, nhẹ nhàng ngậm lấy, rồi khẽ cắn, khiến cho làn da cô đầy những sắc đỏ.
Hơi thở đàn ông quyến rũ phả sau gáy Đào Nhạc, cô khó khăn lắm mới lấy lại chút ý thức, hô hấp dồn dập, "Đừng...đừng ở đây mà..." Cô vẫn chưa chấp nhận tư tưởng cởi mở kia.
Tô Dịch Văn bị buộc phải buông tay, đôi mắt thâm sâu như biển lộ vẻ khó chịu khi bị ngăn cản ngay lúc tình cảm dâng trào, anh ngồi thẳng người rồi kéo cô dậy, mỉm cười cực kì tà ác, "Vậy chúng ta đổi chỗ nha."
Hả? Đào Nhạc lấy làm kinh hãi, vừa xuống xe anh đã ôm gọn cô vào lòng, bước thật nhanh vào nhà khách.
"Tô Dịch Văn, đã khuya lắm rồi, chúng ta về phòng mỗi người đi, nghỉ ngơi sớm một chút." Đào Nhạc kiên quyết kéo tay anh, thiếu điều lăn quay ra nền nhà.
Tô Dịch Văn không nói câu nào, ra sức ôm cô hướng thẳng phía trước, tuyệt nhiên không chú ý đến tiếng kêu la của người nào đó.
"Sẽ bị người khác thấy đó!" Đào Nhạc giãy dụa lần cuối cùng, "Hơn nữa lần trước em đã nói không được, anh đồng ý rồi mà."
Rốt cuộc Tô Dịch Văn cũng chịu dừng bước, Đào Nhạc tưởng anh định thả người, nào ngời con ngươi đen càng tỏa ra khí thâm trầm, "Nếu như anh nói anh nuốt lời thì sao?"
Nói xong, Tô Dịch Văn lấy sẵn chiếc thẻ từ mở cửa căn phòng nào đó, dùng chân dài của mình đóng sầm cửa lại.
Thì ra anh đã lập mưu từ trước, hôm nay chính là ngày chết của Đào Nhạc cô đây mà!
Đào Nhạc ngay cả thời gian nói cũng không có, cả người đã bị anh đè chặt muốn chết ngay trên cửa phòng, đầu cô bị đập mạnh đau đến nỗi nước mắt phải chảy ra. Giây tiếp theo, Tô Dịch Văn lộ bản chất cướp bóc, hôn cô dồn dập, sự dịu dàng trước đây đã biến mất, thậm chí anh còn có ý muốn cắn nuốt luôn cả cô.
Một căn phòng tối om, không gian tĩnh mịch, còn có hai con người đang dồn dập hít thở.
Tô Dịch Văn nhanh chóng trút bỏ áo của mình, da thịt trơn bóng lộ ra bên ngoài, Đào Nhạc từ sớm đã bị vóc dáng làm này làm cho phun máu mũi, bây giờ càng ngại ngùng không dám nhìn, nhưng lòng bàn tay nóng hầm hập xoa nắn cơ thể cô khiến tâm trạng cô nhấp nhỏm không yên, giống như lời của ai đó nói thì cô đã bị rơi vào tay giặc mất rồi.
"Đừng sợ, Nhạc Nhạc..." Tô Dịch Văn nhỏ giọng dụ dỗ, giống như đang đọc thần chú cho cô nghe, còn cô thì quên mất phải phản kháng lại.
Quần áo hai người đã lộn xộn, Tô Dịch Văn một tay lần mò dò xét vào trong váy của cô, mở dây áo ngực, tay còn lại càng xoa nắn phần mềm mại trước ngực cô, hơi lạnh nơi đầu ngón tay trêu chọc đỉnh nhọn mẫn cảm.
Cả người Đào Nhạc run rẩy, hai chân không còn sức lực, cảm giác dưới chân càng dâng lên một loại nhiệt huyết sảng khoái, cố sức cắn răng không phát ra âm thanh bản thân đang chịu đựng.
Tô Dịch Văn cúi đầu cười, lại vồ vập lấy môi cô, kéo cô vào vực sâu thăm thẳm. Dục vọng từ từ ăn mòn lý trí, anh không thỏa mãn, ôm lấy cô hướng vào phòng ngủ, vài mảnh quần áo của hai người rơi lả tả trên sàn nhà.
Khi Đào Nhạc bị đặt trên giường thì cũng là lúc cô bị lột sạch sẽ, nhưng đột nhiên đầu óc cô trở nên tỉnh táo, trừng mắt nhìn người đàn ông đang đè lên người mình cũng cùng bộ dạng, lửa giận hừng hực la lên một câu, "Tô Dịch Văn, em hoàn toàn có thể kiện anh tội cưỡng bức!"
Người đàn ông nào đó nhếch môi cười, hôn lên chóp mũi cô, "Kiện anh? Vậy em có biết rõ thế nào gọi là cưỡng bức không? Điều quan trọng nhất của tội cưỡng bức chính là làm trái ý của phụ nữ, còn em..."
Anh không nói tiếp, tay không biết từ lúc nào đã mò vào bên trong đùi cô, từ từ xoa nhẹ nơi mềm mại nhất của cô, ngón tay linh hoạt ma sát nhanh chóng tạo ra một dòng chảy nóng bỏng phía bụng dưới của cô, đầu óc cô phút chốc trống rỗng.
"A..."Rốt cuộc Đào Nhạc cũng phải mở rộng khớp hàm, hơi thở bị kìm nén được phóng thả.
Tô Dịch Văn thừa dịp cô không đề phòng liền tiến sát vào nơi giữa hai chân cô, cười dịu dàng, "Em xem, anh đâu có làm trái ý em, tội cưỡng bức không được thành lập."
Anh lại còn già mồm!
Đào Nhạc định đá hai chân anh, nhưng lại cảm nhận rõ ràng phía bụng dưới có một vật cứng nóng bỏng đang kề sát. Cô cũng không phải con nít, đương nhiên biết ngay đó là vật gì. Trời ơi! Lần này đến thật rồi!
"Tô Dịch Văn, nếu anh dám tiến vào, em sẽ cho anh làm bạn với Lý Liên Anh!" Đào Nhạc thở phì phò, hung dữ cảnh cáo.
Tay Tô Dịch Văn chống hai bên sườn cô, người đè xuống, "Em có thể thử, để xem là em nhanh hay anh nhanh!"
Đào Nhạc vùng vẫy, "Anh là đồ cầm thú, sau này em không gả đi được nhất định không buông tha cho anh!"
"Cùng lắm thì sáng mai chúng ta đi đăng kí kết hôn, em cũng không thể gả đi được nữa rồi, " Tuy thái độ Tô Dịch Văn là đùa cợt nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.
Đào Nhạc mất tự nhiên liền lắc đầu, "Ai muốn lấy anh chứ..."
Tô Dịch Văn khẽ cười, tay nhẹ nhàng vuốt phần tóc đẫm mồ hôi của cô, giọng dịu dàng thì thầm, "Đời này, em chỉ có thể là của anh!"
Nói xong, người anh từ từ tiến về phía trước, thừa dịp cô không chú ý đẩy mạnh thân tiến vào.
Cảm giác đầu tiên theo bản năng của Đào Nhạc chính là đau nhức, đến nỗi phát ra thành tiếng, nửa thân dưới đã đau đớn nóng rát, giống như bị người khác xé ra làm đôi, cô ra sức đấm nện vào người anh, cả việc cào cấu cũng sử dụng, lưng Tô Dịch Văn nhanh chóng tóe ra vài vệt máu.
Đôi mày Tô Dịch Văn cau lại, trán lấm tấm mồ hôi, anh biết đây là lần đầu tiên của Đào Nhạc, thế nhưng cảm giác chinh phục và hưng phấn trong lòng anh thực sự khó lòng kiềm chế. Thấy khóe mắt cô tràn đầy nước mắt, anh tạm ngừng di chuyển vào nơi đau nhức của cô, cúi người xuống hút lấy những giọt nước mắt, "Cục cưng à, không đau nữa, ngoan nào."
Thế là với giọng dỗ dành dịu dàng của anh, cộng thêm sự khoái cảm trong cơ thể đang dâng lên, khiến Đào Nhạc không tự chủ được mà càng rút vào người anh, ôm lấy bờ vai anh chặt hơn, trong giọng nói mang theo chút run rẩy, "Vậy anh nhẹ nhàng một chút có được không?"
Sự thỏa hiệp của cô chính là một sự cổ vũ cho anh. Tô Dịch Văn không tiếp tục kiềm nén nữa, lại mạnh mẽ hôn đôi môi cô, động tác càng nhanh hơn, cơ thể anh càng tiến sâu vào, nóng lòng muốn tìm được nơi để giải phóng phần tinh lực của mình.
Cho nên, đôi trai gái ấy bắt đầu tận hưởng những đam mê nguyên thủy nhất, không cách nào thoát ra được.
Trong đêm đó, có vẻ như Đào Nhạc đã mất hết mọi thứ trong trận chiến tình yêu kia, đến cả cặn cũng chẳng còn sót lại, thậm chí còn phải trả giá bằng máu nữa. Cô thề phải đòi lại tất cả từ Tô Dịch Văn.
← Ch. 41 | Ch. 43 → |