← Ch.04 | Ch.06 → |
Đào Nhạc làm sao cũng không tin loại tin nhắn động trời này do cô gửi đi.
Ông, ông xã? Là sợi dây thần kinh nào của cô không khớp với nhau, rõ ràng đem thầy viết thành ông xã, còn nêu rõ tên tuổi nữa chứ. Thảo nào Tô Dịch Văn cố ý nhấn mạnh câu tôi là thầy của em, lần sau có việc thì gọi điện thoại, hóa ra hắn cho rằng ai cũng mê mình rồi nghĩ trong lòng cô có ý gì với hắn?
Tôi khinh, Đào Nhạc tức đến nỗi khí huyết dâng trào, nghĩ tới tuổi trẻ phơi phới của cô, mặc dù cũng có vài phần quyến rũ, vậy cũng không thể chứng tỏ cô để ý tới loại dưa chuột già như hắn, trừ một khả năng, đó là cô điên rồi.
Nhưng mà, giờ không phải lúc loanh quanh với vấn đề này, ban nãy cô không ngừng cam đoan ngày mai sẽ đến phòng làm việc của hắn đúng giờ, vừa nghĩ tới thấy có chút sợ sệt. Ai biết được Tô Dịch văn có lấy tin nhắn đó viết thành bài văn hay không, rồi thừa dịp dày vò, làm nhục cô, cô còn có thể sống sót đi ra hay không xem ra cũng chưa chắc.
Bây giờ ngẫm nghĩ, có nhiều ngành học như vậy, tại sao cô lại muốn học hình pháp, hơn nữa có nhiều giáo sư như vậy, sao lại cứ sắp xếp Tô Dịch Văn tới chỗ cô!
Lưu Hạo Nguyệt đứng một bên dường như có thể cảm nhận được oán niệm bốn phía, yếu ớt mở miệng, "Đào Nhạc, thầy hướng dẫn các cậu nói gì mà hù dọa cậu thành như thế này rồi."
Đào Nhạc im lặng đã lâu, giọng bình tĩnh hỏi một câu, "Hạo Nguyệt, nếu luận văn bị đánh rớt, mình có thể học tiếp năm thứ năm không?"
Lưu Hạo Nguyệt buồn bực, "Hỏi câu này để làm gì chứ, luận văn cậu còn chưa viết, sao có thể học tiếp năm thứ năm được." Nhưng cô nhìn thấy vẻ mặt hung ác, nham hiểm của Đào Nhạc, rùng mình một cái rồi nói tiếp: "À, .... năm thứ năm cũng không đến nỗi nào, có thể viết lại lần nữa, dời lại thời điểm tốt nghiệp, nhưng mà—— Mình nghe nói cũng có người vì rớt lại mà không có các loại chứng chỉ học phần."
"Cũng có thể nói là không thể tốt nghiệp đúng không?"
"Hình như là vậy..."
Giọng Lưu Hạo Nguyệt càng lúc càng nhỏ, cô muốn nói những câu này đều là do Đào Nhạc hỏi, cô cũng chỉ là thật thà trả lời, không biết sao lại cảm thấy có một dự cảm mơ hồ.
Đào Nhạc nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, tương lai của cô không thể vì một cái tin nhắn làm hỏng được, càng không thể để bản thân mình trong giờ phút quan trọng sắp thi làm nghiên cứu sinh bị tai vạ như vậy.
"Lại nói tiếp, Đào Nhạc, thầy hướng dẫn của các cậu là Tô Dịch Văn sao?" Lưu Hạo Nguyệt làm như vừa nhớ ra có chuyện gì đó muốn hỏi.
"Đúng vậy." Vừa nghe cái tên này, thần kinh Đào Nhạc trở nên căng thẳng, "Hắn thì làm sao?"
"Ờ, mình có quen một em gái khóa sau hôm trước có tìm mình mượn sách, vừa lúc nhắc đến thầy hướng dẫn môn hình pháp của tụi nó, mình hỏi mới biết là Tô Dịch Văn. Cậu đừng thấy anh ta mới đến, thì ra đã tốt nghiệp tiến sĩ ở đại học F, trường chúng ta hình như phải trả lương cao mời anh ta đến, mà người đứng ra giới thiệu là giáo sư Phùng."
Trời, xem ra hắn thật sự là người có năng lực.
Đào Nhạc bĩu môi, "Hắn ta như vậy giỏi lắm cũng chỉ là một giảng viên, chứ làm sao mà có được thành tựu gì."
"Nói vậy cũng chưa chắc, cậu cũng không phải là không biết mấy chuyện tồi tệ ở trường chúng ta, đầu năm là phải xem chức danh mới nhận người, cậu đó nên biết ngoan ngõan mà nhờ cậy ông thầy hướng dẫn của cậu đi."
"Này, mình làm sao có thể nghe cậu xúi giục phải nhờ cậy kẻ lắm tiền chứ. Hơn nữa Tô Dịch Văn cũng không có 'thần' như cậu nói, hắn là bên ngoài đẹp đẽ bên trong hư nát rồi."Đào Nhạc vừa nghĩ đến chiếc bàn bừa bộn và tiếng nhạc chuông điện thoại, cả người cô đều co rúm.
Vẻ mặt Lưu Hạo Nguyệt hoài nghi, "Sao mình cứ có cảm giác từ lúc cậu gặp qua anh ta, thì cứ bôi xấu anh ta vậy. Mình nghe đứa em ấy nói, Tô Dịch Văn dạy rất giỏi, đối với học sinh cũng có trách nhiệm, bề ngoài có vẻ rất được."
"Gối thêu hoa chỉ hào nhoáng bên ngoài, mình không thấy hắn như vậy!" Đào Nhạc tuyệt đối không thay đổi thái độ.
"Cậu cứ đối đầu với anh ta như vậy, nói không chừng sẽ——"
Đối diện với nụ cười âm hiểm cuả Lưu Hạo Nguyệt, Đào Nhạc liếc cô một cái, "Dẹp đi dẹp đi, mình còn chưa đói khát đến nỗi phải tìm loại ông chú như vậy để lấp vào chỗ trống...!"
"Như vậy cũng chưa chắc, mình tin rằng điều gì cũng có thể xảy ra."Lưu Hạo Nguyệt phát huy sức tưởng tượng nhờ xem tiểu thuyết tình yêu và phim thần tượng nhiều năm qua, luôn cảm thấy Đào Nhạc sẽ xảy ra loại chuyện động trời.
Đào Nhạc không cho là đúng, "Cậu cũng không thử nghĩ, Tô Dịch Văn tốt nghiệp tiến sĩ còn không sớm kết hôn sao? Huống hồ theo thống kê không chính thức vào đầu năm nay, số đàn ông tốt đều đã có chủ, số còn lại đều là hàng phế phẩm, Phàn Kiến không phải là ví dụ tốt nhất đó sao."
"Không thể khoa trương như cậu nói."
"Được rồi Hạo Nguyệt, mình á, sẽ không bao giờ nghe mấy lời cậu nói nữa đâu, bị mắc lừa một lần là đủ rồi, mình sẽ tự xem xét." Nếu không phải lần trước thiếu cảnh giác thì sẽ không bị ông chú đó chọc ghẹo.
"Tóm lại, cậu đừng tranh chấp với thầy giáo, có hối hận thì người chịu thiệt vẫn là cậu."Lưu Hạo Nguyệt nghiêm mặt nói.
"Chuyện đó mình biết."
Đào Nhạc đương nhiên là hiểu, mấy năm nay tuy kiến thức trong bụng có chút ít ỏi, nhưng khả năng lựa gió mà bẻ lái đã đến mức tuyệt diệu, cô cũng chưa đến mức bị thua trong tay một ông chú.
Trước mắt, luận văn vẫn là quan trọng nhất, cô cũng không quên đi hỏi xem ai là giám khảo vòng hai. Đối với việc này, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nói trắng ra là muốn sớm có mối quan hệ với thầy cô, đợi khi vào phòng thi cũng dễ dàng nói chuyện hơn.
Đào nhạc dự đoán tất cả các tổ hình pháp thông thường đều do giáo sư Phùng dẫn đầu, vừa khéo chiều nay cô có tiết học, đơn giản đến nghe ngóng tình hình trước, xem xét thời gian xong, cô muốn trước tiên sẽ đi tìm giáo sư Phùng, sau đó sẽ đến phòng làm việc của Tô Dịch Văn báo cáo kết quả công việc.
Đang vội vàng lên lớp, lúc Đào Nhạc vừa bước vào lớp học, người đầu tiên cô gặp không phải giáo sư Phùng, mà chính là cái tên ôn thần không kịp trốn.
Đương nhiên, ngoại trừ Phàn Kiến ẻo lả, thì còn ai vào đây nữa.
"Giáo sư Phùng." Đào Nhạc bước lên cung kính chào một tiếng, dĩ nhiên cô quyết định không chú ý tới ánh mắt mừng rỡ của tên đê tiện kia.
"Là Đào Nhạc à." Giáo sư Phùng vừa nhìn chính là hình ảnh "cô giáo như mẹ hiền", nhìn cô mỉm cười
Trong lòng Đào Nhạc vang lên một tiếng vui mừng, một giáo sư có địa vị như vậy lại có thể nhớ tên cô, đúng là cô có phúc ba đời, nếu không muốn nói bốn năm nay nếu cô không học môn hình pháp thật tốt, thì làm sao trong thời điểm mấu chốt này giáo sư lại có ấnh tượng về cô.
Đào Nhạc rất khiêm tốn, liền lên tiếng trả lời, trước mặt thần tuợng phải bình tĩnh.
"Ối chà, tôi nhớ là em thi đậu vòng sơ khảo rồi phải không?"
Câu hỏi vừa nêu ra, người Đào Nhạc liền cứng lại, mồ hôi sau lưng tuôn ào ào, cô len lén liếc nhìn Phàn Kiến, cậu ta hình như đang hướng ánh mắt phát sáng như ánh đèn về phía cô.
"Dạ, đúng ạ." Đào Nhạc do dự trả lời.
Phàn Kiến không cam lòng bị lạnh nhạt, hô to một tiếng, "Đào Nhạc thật là làm cho mình sợ muốn chết, mình còn đang lo lắng nè, chỉ sợ cậu không thi đậu vòng sơ khảo, vừa rồi mình còn đang muốn đến hỏi giáo sư Phùng về điểm của cậu, giờ thì tốt rồi."
Giọng ẻo lả, rờn rợn của cậu ta vừa vang lên, da gà Đào Nhạc lập tức nổi. Chỉ là chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói, cô cũng không chờ mong tên đê tiện này sẽ buông tha, tạm thời cứ mặc kệ rồi nói tiếp.
Không thèm đếm xỉa đến bộ dạng ngây ngốc của Phàn Kiến bên cạnh, nhớ ra việc chính, Đào Nhạc nóng lòng, "Giáo sư Phùng, thực ra em muốn hỏi tình hình về vòng thi thứ hai, có phải sẽ rất khó không?"
Giáo sư Phùng trấn an, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, chuẩn bị cho tốt, sẽ không có vấn đề gì lớn."
Rõ ràng trả lời như vậy cũng bằng chưa nói, Đào Nhạc có chút thất vọng, cô vốn còn muốn nói lời khách sáo nữa chứ.
Giáo sư Phùng nói tiếp: "Thực ra thi vòng hai năm nay tôi cũng không tận tường lắm, bởi vì vài ngày nữa tôi phải đi Bắc Kinh họp, cho nên không về kịp kì thi lần này."
Cả một lúc đều là lời cứng rắn đả kích Đào Nhạc, cô vốn muốn nhờ cậy vào giáo sư Phùng để có thể đi cửa sau, bây giờ xem ra đặt cược sai rồi. Tất cả những giáo sư của môn hình pháp cô biết không nhiều, một người giỏi giang cũng không biết, có biết thì cũng chỉ là vài con tôm nhỏ, vậy làm sao mà được.
Chương 5. 2
"Tôi vừa nghe Phàn Kiến nói thầy hướng dẫn luận văn tốt nghiệp lần này của các em là Tô Dịch Văn sao?" Giáo sư Phùng đột nhiên hỏi một câu.
"Đúng ạ." Đào Nhạc trả lời thành thật.
"Về những việc của vòng thi thứ hai, thầy ấy biết rõ hơn tôi nhiều, hai em quay lại hỏi thầy ấy đi."
Đào Nhạc tức khắc vang lên một tiếng chuông cảnh giác, cẩn thận dò xét, "Giáo sư Phùng, chẳng lẽ giáo sư Tô cũng là giám khảo vòng hai ạ?"
"Thực ra...những việc này đều do nhà trường sắp xếp, tôi cũng không thể nói nhiều, nói chung, thi vòng hai cũng không khó như các em nghĩ đâu. Vả lại, giáo sư Tô cũng không phải người làm khó dễ người khác, tới hỏi thầy ấy đi, không sao đâu."
Nói cũng đến mức này rồi, Đào Nhạc không muốn tiếp tục hỏi nữa, nói thật, trong lòng cô có chút hoang mang lo sợ, trước đây cô cảm thấy không thể dựa dẫm vào người đàn ông này, một thầy giáo mới lại có thể lợi hại như vậy sao?
Nhưng mà nghiên cứu sinh không thể đùa giỡn được, thời gian cũng như tinh thần và thể lực đều phung phí hết rồi, cô không có lý do nào để mắc kẹt lại tại vòng hai này.
Đào Nhạc, vì tiền đồ, cúi đầu xin lỗi trước người đàn ông đó không có thiệt hại gì đâu, huống hồ hắn đã vứt hai ngày nghỉ lễ sang một bên, thực ra Tô Dịch Văn đối xử với sinh viên cũng rất tốt.
Hơn nữa, trước đây cô cũng có chút tích cực.
Nghĩ như vậy, tâm trạng Đào Nhạc tốt hơn rất nhiều. Cô thấy thời gian sắp tới bốn giờ, cô liền nói vài câu dự định đến phòng làm việc của Tô Dịch Văn, đương nhiên, để thi vòng hai cô vẫn phải đi tìm hắn.
Vội vã đi đến khoa nghiên cứu sinh, Đào Nhạc không chú ý đến Phàn Kiến cũng đuổi theo.
"Đào Nhạc, cậu đợi mình với."
Giọng nói của tên đê tiện thu hút ánh nhìn của mọi người từ bốn phía, Đào Nhạc thật sự không muốn nói nhảm với cậu ta, chỉ ngại thể diện của cô trong trường, không thể đánh cậu ta.
"Cậu lại làm gì vậy hả, tôi vẫn còn bận việc đây này." Đào Nhạc không muốn đến muộn, tránh để Tô Dịch Văn nói cô không giữ lời.
Phàn Kiến vỗ vỗ ngực, hít thở bình thường, "Mình muốn mời cậu ăn tối, cậu có thời gian không?"
"Không rảnh!" Đào Nhạc từ chối một hơi, cô dừng lại vài giây, lạnh lùng nói, "Tôi nói cho cậu biết, đừng nói tối nay, sau này kể cả sáng, trưa, chiều đều không rảnh!"
"Đào Nhạc, tại sao cậu lại đối xử với mình như vậy chứ, mình đã theo đuổi cậu bốn năm rồi, ngay cả ăn cơm cậu cũng không chịu đi với mình sao?"
Mắt thấy Phàn Kiến có xu hướng nóng giận, Đào Nhạc khôi phục tâm trạng, cười cười, "Tôi đã nói rồi, chúng ta là bạn học, có một số chuyện không thể miễn cưỡng được, điều kiện của cậu tốt như vậy, không đến mức vì tôi mà như thành thế này đâu.". Đối với tình huống này nói rõ ra, cô chỉ có thể copy rồi học tập từ trong TV thôi.
"Điều kiện của mình tốt cũng không cần cậu thấy!" Phàn Kiến kích động nói, nắm vai Đào Nhạc, "Có phải cậu có người yêu thích rồi phải không? Cho nên mới đối xử thế này với mình!"
Đào Nhạc thực sự bị hành động này của cậu ta hù dọa cho sợ rồi, cô biết bây giờ mình không thể cư xử cứng rắn được, thấy xung quanh có rất nhiều người đến vây xem, Đào Nhạc nói giọng nhỏ nhẹ, "Cậu đừng kích động, đừng kích động nữa, chúng ta nói chuyện thật rõ ràng nào."
"Mình chỉ muốn biết tại sao!"
Bộ não Đào Nhạc nhanh chóng hoạt động, cô đã không biết bản thân đang nói những gì rồi.
"Thực ra, mình có nỗi khổ tâm..." Vẻ mặt cô cam chịu, đau khổ, y như diễn viên đau khổ vì tình, còn thiếu một ít thuốc nhỏ mắt nữa là đủ bộ.
Phàn Kiến tự nhiên bắt đầu tin tưởng, thả lỏng tay, "Nỗi khổ tâm gì vậy?"
Đào Nhạc cúi đầu, giọng rất nhẹ, "Cậu thấy mình học bốn năm rồi có từng yêu đương gì chưa?"
Phàn Kiến lắc đầu, điều này cậu ta biết rõ nhất, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô không thích người khác.
"Có biết vì sao không?" Đào Nhạc dừng một chút, "Thực ra mình không thích đàn ông, cậu hiểu là ý gì chứ."
Phàn Kiến thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ, Đào Nhạc nói cô ấy không thích đàn ông, vậy cô ấy là...không thể nào, thật không thể nào!
Đào Nhạc sớm đã cười hô hố trong bụng, cô thật bội phục trí tưởng tượng của mình, lý do như vậy mà cũng nghĩ ra được, ngay cả danh dự của mình cũng bôi nhọ, nhìn bộ dạng ẻo lả của cậu thì đâu còn cách gì khác nữa, chỉ là nếu những lời này để người khác nghe được, sau này cô thật khó sống trong trường rồi.
"Đào Nhạc, cậu không thể như vậy!" Phàn Kiến mạnh mẽ kéo cô lại, dùng sức mạnh, "Mình thích cậu là thật, nhưng cậu cũng không thể cự tuyệt mình như vậy, vì cậu, chuyện gì mình tình nguyện làm, nghiên cứu thí nghiệm gì cũng được, dù xem mình như con gái cũng không sao!"
Xem như con gái? Ngay cả lý do này cô cũng đã dùng, vẫn không cách nào khiến cậu ta buông tha sao!
"Cậu bỏ tay tôi ra, vẫn còn muốn bị tôi đánh phải không!" Đào Nhạc biết bây giờ cô giống như đàn chị xã hội đen, cô là một người học pháp luật, vì cái tên ẻo lả này mấy lần gần bên bờ vực phạm tội, tội danh là cố ý gây thương tích, những ngày tháng này thật quá đáng sợ, vừa ra khỏi ký túc xá là phải nhìn xung quanh xem Phàn Kiến có mai phục hay không, về lâu dài, cô sẽ nhanh chóng suy sụp mất.
Phàn Kiến không nghe theo cũng không khuất phục, hoàn toàn mất đi dáng dấp của một người đàn ông, đôi mắt nhỏ bắt đầu ngân ngấn nước mắt.
"Đào Nhạc, cậu không thể đối xử với mình như vậy!"
Người đến xem càng lúc càng đông, đều chỉ chỉ trỏ trỏ, Đào Nhạc và Phàn Kiến đã tạo nên một cảnh tượng chói lọi trên đường.
Nhẫn nại cũng có mức độ, hiện tại Đào Nhạc đang muốn bùng nổ, chỉ là chút lý trí còn sót lại tự nhủ với mình rằng hậu quả sẽ rất tồi tệ, có thể trường sẽ xử phạt, cũng có thể bị công an bắt giữ, tất cả đều sẽ đụng đến cái mạng của cô.
Đang suy nghĩ, có một cánh tay từ phía sau đưa ra kéo hai người bọn họ, giọng nói nghiêm túc.
"Đủ rồi, dừng lại đi."
Đột nhiên cảm thấy được hình dáng mờ ảo của một gương mặt, cảm giác lạnh lẽo, Đào Nhạc ngẩng đầu, đối đầu với ánh sáng, cuối cùng cô cũng thấy rõ người mới đến, một đôi mắt kính sáng lóa, cộng thêm đôi mắt hoa đào kia.
Rõ ràng là Tô Dịch Văn!"
← Ch. 04 | Ch. 06 → |