Ch.02 → |
Thời gian: Bảy giờ ba mươi sáng thứ hai, ngày hai tháng bảy.
Địa điểm: Viện kiểm sát nhân dân phía bắc thành phố B.
Nhân vật?
Được rồi, nhân vật đã được xác định, chính là người đang đứng ngay cửa viện kiểm sát.
Lão Ngô phòng thường trực nhìn cô gái đã đứng gần mười phút, vẫn không làm gì nữa. Kỳ lạ thật, cô ta đến đây để làm gì vậy, đến giải oan hay là báo án, nếu không thì còn chuyện gì nữa đâu.
Lão Ngô khó chịu lấp ló đầu hỏi, "Đồng chí, có việc gì à?"
Một cái mũ che nắng thật to che kín nửa gương mặt cô, cụ thể cũng không thấy rõ được gì, cô liếm liếm môi khô nẻ, phản ứng lại, "Chuyện là, chú ơi, tôi muốn hỏi phòng tố giác ở lầu mấy ạ?"
Đúng là đến báo án mà, chẳng trách che kín như vậy. Lão Ngô chỉ chỉ phía tòa nhà lớn đằng sau, "Lầu hai quẹo trái, có biển hướng dẫn đó"
"Cảm ơn chú ạ" cô đứng nhìn một chút, thở dài một hơi, thôi đi, sớm muộn gì cũng phải đến thôi.
Lão Ngô nhìn bóng lưng cô gái này, nghĩ thầm, lẽ nào có vụ án gì lớn nữa à, viện kiểm sát này ít nhiều gì cũng là nơi thị phi, náo loạn không thua gì đồn công an.
Đi vào lầu chính xong, cuối cùng cô cũng tháo lớp hóa trang xuống, vài sợi tóc bết trên trán, lau mặt một lượt, rít rít, tòan là mồ hôi. Cô lẩm bẩm vài câu, đang định tìm cầu thang đi lên thì điện thoại trong túi vang lên.
Vừa nhìn dãy số hiện trên màn hình, ngũ quan của cô liền nhăn nhúm, mạnh tay ấn phím nghe, liền xuất hiện ngay một giọng nữ ầm ĩ, cô lập tức đem điện thoại cách xa tai một chút.
"Alo! Alo! Đào Nhạc, tại sao lâu như vậy con mới nghe điện thoại, đã tới chưa?"
"Haiz, con nói với mẹ rồi, mẹ có cần cứ phải ba phút gọi một lần không, sợ con bị người ta lừa à." Cô thực sự chịu không nổi bộ dạng này của mẹ, người không biết còn tưởng cô làm chuyện gì phạm pháp, đi đâu cũng có người theo dõi, chẳng khác gì giam lỏng cả.
"Con đừng có lắm lời với mẹ, đã tới viện kiểm sát chưa?"
"Đến rồi đến rồi, con phải đi lên đây." Chẳng phải bị cuộc điện thoại này của mẹ làm cho trễ giờ à, cô thầm nghĩ.
"Đừng quên đi tìm dượng con, để dượng dẫn con đi, không chạy theo người khác, còn nữa, phải nói chuyện thật đàng hòang với cấp trên, lúc mềm mỏng thì phải mềm mỏng, cần hạ mình thì phải hạ mình—— "
"Được rồi mà mẹ!" trước khi màng nhĩ của cô bị thủng, lập tức cắt đứt lời nói "con chỉ là nhân viên thực tập, cấp trên không rảnh đâu mà để ý tới con."
"Con nít như con thì biết cái gì! Bề ngoài là cho con đi thực tập, nhưng có khác gì cho con đi làm chính thức đâu. Dượng con nói, trong phòng có người về hưu, vị trí này chắc sẽ thuộc về con, ông ấy đã thông qua cấp trên rồi. Bên ngoài có bao nhiêu người tranh bát cơm với con có biết không hả, sinh ra trong phúc mà không biết phúc!"
Ý mẹ nói cô hiểu. cô cũng thừa nhận là mình có chút không tập trung, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là cô không phân được nặng nhẹ. Bây giờ tìm việc khó khăn, cho dù người thân thích quen biết có ở nơi chân trời góc bể nào cũng phải lợi dụng. Người nhà sắp xếp cô đến viện kiểm sát làm việc, cũng là nhìn thấy được sự chắc chắn của công việc này, làm nhân viên công vụ, con đường này luôn không sai.
"Mẹ, chuyện này chờ con thi đậu nhân viên công vụ mới nói đi, bây giờ con biết phải làm sao rồi, tắt máy đây." Không đợi người bên kia lên tiếng, cô trực tiếp tắt điện thoại.
Cô đã không hiểu rồi, bản thân tối xấu gì cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, để cho người nhà phải lo lắng. Mẹ nói phải bắn con chim đầu đàn, nhỏ nhẹ trong mọi việc. Được, vậy cô sẽ nhỏ nhẹ, sáng sớm bước ra ngoài cô đã làm cho mình kín mít, áo tay dài nón che nắng một món cũng không thiếu, so sánh cô với bệnh nhân tâm thần cũng là bình thường. Mùa hè nóng như vậy, dễ dàng cho cô sao! Nhưng vừa đến cửa viện kiểm sát, cô liền hoảng hốt, đột nhiên hiểu rõ bản thân mình là người đi cửa sau, sức mạnh một chút cũng không có.
Ôi...vẫn là cuộc sống trong trường là thích hợp với cô nhất!
Suy nghĩ như vậy, cả người lại đổ mồ hôi. Phòng khách của viện kiểm sát cũng thật là, ngay cả máy điều hòa cũng không mở, tiết kiệm điện cũng không đến mức này chứ. Cô lấy khăn tay trong túi lau lau chùi chùi, biểu hiện vẫn còn rất nghiêm trọng, cô mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng không thể để cho dượng mất mặt được. Người nhà dù sao cũng là một kiểm sát viên, một người thân nhỏ bé như cô đến được nơi đây thực sự là được thơm lây rồi.
Lên đến tầng hai, cô theo đúng chỉ dẫn của ông chú ở phòng thường trực tìm được phòng tố giác. Cửa lớn đóng chặt, chẳng lẽ mới thứ hai mà được nghỉ? Cô thận trọng suy nghĩ, chờ như vậy cũng không phải là cách, trước tiên phải gọi điện thoại cho dượng rồi mới nói.
"Alo, dượng à, con là Đào Nhạc."
"Tiểu Nhạc à, đến rồi sao, đang ở đâu vậy?"
"Con vừa đến cửa nhưng hình như là không có ai, cửa cũng đóng luôn ạ." Cô gõ gõ cánh cửa, vẫn không có ai trả lời.
"Như vậy đi, trước tiên con lên lầu bốn, dượng đang ở phòng công tố."
"Dạ, được ạ"
Cô biết ngày hôm nay không được thuận lợi, sáng sớm bước ra cửa là mí mắt đã giật giật, điều này không tốt, xuất sư bất lợi, cô vẫn phải dựa vào sự sắp xếp của dượng thôi.
Đào Nhạc vừa bò hết hai tầng lầu, cuối cùng cũng thấy được phòng công tố ở cuối hành lang. Trong ấn tượng, cô vẫn nghĩ viện kiểm sát là nơi thật âm u, nhất là phòng công tố này, đáy lòng cô sợ hãi, phàm là làm chuyện phạm pháp gì cũng đều xử lý tại đây, những người làm việc trong phòng này bình thường chúng ta vẫn gọi là công tố viên.
Đối với nghề này, Đào Nhạc cũng không chào đón gì. Người ta đã nói trong lúc thẩm lí và xét xử, quan tòa và luật sư không phải là người tàn nhẫn nhất, mà kiểm sát viên mới là người ghê gớm nhất. Cô chán ghét thái độ lạnh lùng vô tình của họ, cho dù người phạm tội còn có chút đạo đức có thể xét khoan hồng, nhưng đến tay họ đều xét xử đúng tội.
Cũng may, cô đang trong thời gian chờ đợi, về lâu về dài vẫn chưa rõ, nhưng với nghề công tố này cô tránh càng xa càng tốt.
Cửa mở, trong phòng có vài người, Đào Nhạc nhìn quanh tìm dượng cô, một người đàn ông từ phía sau đứng dậy đi về phía cô.
"Tiểu Nhạc, qua đây."
Vẫn là dượng cô tốt nhất, mặt mũi hiền lành. Lại nhìn những người này, u ám chết được. Vẻ mặt nghiêm túc, mùa hè nóng nực không cần mở máy lạnh, chỉ cần giữ bầu không khí đóng băng này cũng có thể giải nhiệt rồi.
Hiếm khi mới thấy được cảnh Đào Nhạc mặc đồng phục sinh viên đi vào, trong phòng có mấy người liếc mắt nhìn vài lần, phần lớn chẳng qua là hiếu kì.
"Ôi, tôi nói kiểm sát Hứa này, cô bé đây là ai vậy?" Bà chị bàn kế bên tám một câu.
"Cháu gái của tôi" Dượng giới thiệu rất tự nhiên, "Vừa tới hè là cho cháu đến đây đi thực tập ngay."
Đào Nhạc cúi đầu, trong tình huống như vậy, cô phải hiền lành an phận, mẹ nói đúng, nên hạ mình thì phải hạ mình.
"Đến phòng nào?" Bà chị hình như định tám tới cùng mà.
"Trước tiên tới phòng khiếu kiện đi, nơi đó tương đối nhàn hạ, con cháu trong nhà mà để chạy qua chạy lại cũng không thích hợp lắm."
"Theo lời tôi thì chi bằng đến chỗ chúng tôi đi, qua phòng khiếu kiện làm gì, đúng lúc phòng chúng tôi thiếu người." Bà chị chủ động lôi kéo người, dường như quyết tâm muốn Đào Nhạc phải tới phòng công tố.
Dượng quay đầu lại, "Tiểu Nhạc, con thấy sao, nếu muốn có nhiều điểm king nghiệm thì hãy tới phòng công tố."
Từ lúc nào mà cán cân quyết định lại nghiêng về phía cô vậy?
"Dượng à, hè này con còn chuẩn bị thi làm nhân viên công vụ, con sợ không có thời gian ôn tập."Cô không nói dối, chỉ cảm thấy có mỗi lý do này để từ chối.
"Con nói vậy cũng thật là một vấn đề, cuộc thi quan trong hơn, như vậy đi, vẫn là đến phòng khiếu kiện, ở đó yên tĩnh, bình thường con cũng có thể ôn tập được."
"Vẫn là dượng thấu tình đạt lý, trong lòng Đào Nhạc vui như nở hoa, gật đầu trả lời.
"Đúng rồi, Tiểu Nhạc, lúc nào con khai giảng?"
"Trung tuần tháng chín ạ, vẫn còn sớm mà", miệng nói như vậy nhưng trong lòng cô liền thấy đau khổ, cô đáng lẽ là ở nhà hưởng thụ kì nghỉ hè, vậy mà phải đến đây chịu khổ cực.
Bà chị bước tới gần, "Kiểm sát Hứa, cháu gái anh học ở trường nào vậy?"
Trong phòng rất thích những chuyện so sánh như thế này, con trai nhà ai học ở trường đại học danh tiếng nào, con gái nhà ai lấy được chồng giàu, muốn biết đến chết được. Dượng hắng giọng một cái, ra vẻ bình tĩnh, "Cháu nó vừa tốt nghiệp đại học năm thứ tư, vừa thi làm nghiên cứu sinh ở đại học B, lại là hình pháp chuyên nghiệp."
Nguy rồi, cô có muốn hạ mình cũng không thể hạ mình được rồi. Dượng lấy lý lịch của cô nói ra hết, nói không khoe khoang ai mà tin chứ!"
"Ái chà, thật nhìn không ra nha!" Bà chị đánh giá Đào Nhạc một lượt từ trên xuống dưới rồi nói, "Tôi nói cô bé này nhìn qua làm sao lại thông minh như vậy chứ, thật sự nhìn không ra."
Nghe xem, đây đều là những lời gì vậy, chẳng lẽ lúc trước cô giống như một cái đầu gỗ chỉ biết gật à.
"Ôi chao, em nói là đại học B, vậy chẳng phải người nào đó cũng ở trường đó sao" Bà chị đột nhiên mở miệng, cụ thể là ý gì Đào Nhạc cũng không hiểu.
Dượng cười cười, "Thật đúng là, quay lại hỏi cậu ta xem."
"Không cần phải quay đầu mà hỏi, chẳng phải đã đến rồi sao."Bà chị nhìn ra cửa, "Tiểu Tô, đúng lúc nhắc đến cậu đây."
Người tên là "Tiểu Tô" đi đến bên cạnh họ, "Nói tôi cái gì vậy?"
Í, giọng nói này nghe rất quen tai, Đào Nhạc hoài nghi mình có bị ảo giác hay không. Vừa quay đầu nhìn, ặc, tại sao lại là anh ta! Đào Nhạc ra sức chớp mắt, không phải là ảo giác, thật sự là anh ta!
"Tiểu Tô à, đây là cháu gái của kiểm sát Hứa, cô bé vừa thi đậu hệ nghiên cứu sinh của Đại học B, còn là hình pháp chuyên nghiệp nữa!"
Bà chị à, xin chị không nên tiếp tục nói nữa, tôi sợ không khống chế được mình sẽ gây ra loại thương tổn nào đối với chị đâu, Đào Nhạc nghĩ ngợi, không tự giác mà nắm chặt tay lại, lửa giận của cô sắp không nhịn được rồi.
"À, phải không?" Người đó cười cười, cố ý kéo dài giọng.
Dượng vỗ vỗ vào vai Đào Nhạc, "Tiểu Nhạc, giới thiệu với con một chút, vị này là kiểm sát viên Tô Dịch Văn, cậu ấy còn là giáo sư của đại học B tụi con đó."
Tô Dịch Văn, làm sao mà cô không biết người này chứ.
Đại học năm thứ tư quả thật là cơn ác mộng đối với Đào Nhạc, tên ngụy quân tử này, cô hận không thể lột da hắn mà treo lên.
"Kiểm sát Hứa không cần giới thiệu, chúng tôi quen biết nhau." Tô Dịch Văn đi đến trước mặt cô, hơi nghiêng người, giống như đôi tình nhân đang thì thầm, "Có đúng hay không, Đào Nhạc?"
Nắm tay cô rốt cuộc cũng buông ra, cô ngẩng đầu, nhướng mắt lên, "Thầy Tô, đã lâu không gặp!"
Ch. 02 → |